Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 239: Gia Đình Của Niếp Niếp




Trong rừng cây, bỗng nhiên người đứng đầu đoàn quân dừng bước.

Chỉ dùng trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dứng lại.

Bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Lúc này, trong đội dẫn đầu có một sĩ quan khoảng ba mươi tuổi, hắn tập trung nhìn vào rừng cây phía trước, hiểu rõ bản thân không được phép tiếp tục đi về phía trước, nếu tiếp tục đi chính là vào trung tâm cấm địa.

Hắn nói với binh sĩ phía sau:

"Gọi Khánh Hoài trưởng quan đến một chuyến."

Nếu là ở nên ngoài, 'Trung tâm' và 'Biên giới' chỉ là một khái niệm mơ hồ.

Nhưng đối với cấm địa mà nói, đường ngăn cách của hai nơi này vô cùng rõ ràng.

Bởi vì nhìn về phía trước, đều là những sinh vật và thực vật mà họ chưa bao giờ thấy, giống như sắp tiến vào một thế giới màu sắc sặc sỡ khác.

Lúc này, phía sau đội ngũ có một người trẻ tuổi đang bước tới.

Thanh niên đội mũ nồi màu đen, gương mặt thon gầy, góc cạnh rõ ràng, nhìn như một pho tượng được đẽo gọt hoàn mĩ.

Hắn nhìn rừng cây cách đó vài mét, chỉ vào một đống cây nấm kì quái, hỏi sĩ quan hơn ba mươi tuổi:

“Anh Tào Nguy, đó là cái gì?”

Ở đó có một cái xác động vật không biết tên, những cây nấm xinh đẹp mọc đầy trên cái xác.

Tào Nguy nói với thanh niên kia:

“Trưởng quan Khánh Hoài, đó là xác của một con khỉ mũ mặt trắng, thứ mọc trên cơ thể của nó là nấm lôi khuẩn. Nấm lôi khuẩn sẽ bất ngờ nổ tung sau khi chín, bào tử của nó sẽ chui vào trong da của động vật theo vụ nổ này, cuối cùng ký sinh trên người động vật để hút chất dinh dưỡng, phát triển thành nấm lôi khuẩn mới.”

Bởi vì uy lực của vụ nổ không lớn, động vật bị thương do vụ nổ không lập tức tử vong.

Cho nên bọn chúng sẽ sống tiếp với những bào tử kia, cho đến lúc bào tử hoàn toàn hút khô chất dinh dưỡng trên cơ thể bọn chúng.

Nguy hiểm trong nội địa khu cấm kị không chỉ có mỗi nấm lôi khuẩn và bào tử của chúng.

Tào Nguy nói:

“Trưởng quan Khánh Hoài, bắt đầu thôi.”

Nói rồi, Khánh Hoài vẫy tay ra sau lưng.

Mấy tên binh sĩ bình tĩnh áp giải người hoang dã quần áo tả tơi lên, có người già có trung niên có bé gái.

Khánh Hoài lấy một con dao găm từ bên hông ra, dí vào gân chân của bé gái, bình tĩnh nói với mấy người hoang dã còn lại:

“Bắt đầu đi, cẩn thận làm theo giao hẹn lúc trước của chúng ta.”

Cô bé kia vẫn luôn khóc, nói ông nội bà nội cha mẹ đừng nghe tên ác ma này.

Nhưng mấy người hoang dã lại giống như không nghe thấy, mặt xám như tro nhìn vào nội địa khu vực cấm kị.

Ông nội của cô bé đi vào trong nội địa, hắn cởi quần quay lưng đi, tiểu lên trên mặt đất.

Một giây sau, cả người ông nội run rẩy, chỉ thấy có mấy con kiến đột nhiên chui ra khỏi chỗ đi tiểu, leo đến trên người hắn gặm cắn máu thịt.

Khánh Hoài lại nhìn về phía bà lão và người đàn ông trung niên ở một bên, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục.

Người đàn ông trung niên thấp giọng nói:

“Mẹ, ra tay đi, vì Niếp Niếp.”

Nói xong, bà lão kia run rẩy cầm lấy một khẩu súng ngắn, đi vào trong nội địa bắn một phát súng lên mặt đất.

Trong phút chốc, đám kiến vốn đang gặm cắn ông nội của cô bé lại đồng loạt quay đầu lao về hướng bà lão.

Người đàn ông trung niên nắm tay vợ mình, nơm nớp lo sợ đi tới, hai người nhìn nhau, ôm nhau một cái thật chặt.

Người phụ nữ mắng một câu thô tục, sau đó cũng bị đám kiến cắn nuốt.

Người đàn ông đau đớn nhìn vợ mình chết trong những tiếng kêu rên, nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất.

Mà hắn cũng bị bầy kiến bao vây lại.

Mới chỉ có năm sáu phút trôi qua, tất cả mọi người đều chỉ còn lại mỗi bộ xương trắng.

Khánh Hoài mỉm cười nhìn về phía cô bé:

“Ta đã đồng ý với người nhà của ngươi, bọn họ làm theo lời ta bảo, ta sẽ để ngươi rời đi. Được rồi, bây giờ thì đi đi.”

Nói xong, hắn buông lỏng tay ra.

Cô bé gào khóc, không chạy trốn mà nhào vào chỗ đám xương trắng kia, gọi tên người thân.

Đám kiến vẫn chưa hoàn toàn bò đi, sau khi cảm nhận được hơi thở của con mồi liền bò lên trên người cô bé.

Đám binh sĩ ở đằng sau đều hờ hững nhìn tất cả, bên trong đôi mắt không hề có gợn sóng nào.

Khánh Hoài nói với Tào Nguy:

“Anh Tào Nguy, quy tắc mà chúng ta lấy được đều là thật.”

Không thể sử dụng súng ống, không thể nói thô tục, không thể nhổ nước bọt tại chỗ, không thể đi vệ sinh tuỳ tiện.

Đám binh lính Liên Bang này bắt cả nhà người hoang dã chỉ để xem quy tắc mà mình lấy được có phải thật không.

Tào Nguy nhìn vào sâu trong nội địa, nói:

“Trưởng quan Khánh Hoài, nếu như phải tiếp tục đi nữa, ta đề nghị tạm thời nghỉ ngơi.”

Khánh Hoài chậm rãi gật đầu:

“Nghỉ ngơi tại chỗ.”

Hắn dừng lại một chút, lại nói thêm một câu:

“Anh Tào Nguy, vất vả rồi.”

"Trưởng quan khách khí, đây là điều ta phải làm.”