Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 238: Vô Số Quy Tắc




Lý Thúc Đồng vui vẻ nói.

"Rõ ràng là bị bệnh thích sạch sẽ còn gì."

Khánh Trần vô lực phản bác….

"Điều thứ tư, không được hái hoa trong cấm địa."

"Điều thứ năm, không được phép sử dụng máy theo dõi không người lái ."

"Điều thư sáu, không được dùng súng ống."

"Điều thứ bảy, không thể giết người."

Khánh Trần giơ tay:

"Hả? Không thể giết người thì ngài dẫn ta tới làm gì?"

Lý Thúc Đồng nhìn hắn một cái:

"Không được phép trực tiếp giết."

Đó chính là, chỉ có thể lợi dụng quy tắc để giết người.

"Điều thứ tám, không được phép chơi nhảy dây."

"Ngài chờ một chút."

Khánh Trần lại lần nữa ngăn cản sư phụ nhà mình:

"Điều thứ tám ngài nói là thật sao, không được phép chơi nhảy dây là cái quỷ gì? Vì sao còn có chuyện được phép chơi nhảy dây hay không."

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói:

"Điều thứ chín, không được nói thịt trâu không ăn được."

"Điều thứ mười, lúc người khác hát, không được phép hát theo."

Khánh Trần nghi ngờ nói:

"Vị tiền bối này là ca sĩ sao?"

"Không phải."

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Bản thân hắn là người rất hướng nội, nhưng mỗi lần lấy hết dũng khí để hát, không cần biết hát bài gì, sư huynh hắn sẽ đều hát theo, cò hát to hơn hắn, làm hắn rất phiền."

“Điều thứ mười một, oẳn tù tì không được thua."

“Điều thứ mười hai, nhất định phải đúng giờ."

“Điều thứ mười ba, không được phép lấy trộm trứng chim."

“Điều thứ mười bốn. . ."

Lúc này Khánh Trần là thật có chút mê mang, quy tắc ở cấm địa số 002 chính xác là rất nhiều, nhưng những quy tắc này lại không giống suy nghĩ của hắn chút nào.

Cấm địa của người ta đều là, sau khi đi vào nhất định phải vẩy 1 lít máu, hoặc là một ngày nhất định phải hiến tế một người.

Tại sao đến cấm địa của tổ chức Kỵ Sĩ này, là sân nhà mình, liền biến thành quái dị…..như vậy.

Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nhìn về phía Khánh Trần cười nói:

"Ngươi cảm thấy những quy tắc này chỉ như nói đùa đúng không? Nhưng thật ra những quy tắc này mới là thứ giết người nhiều nhất. Cấm địa số 002, được công nhận là một trong những nơi giết người nhiều nhất."

Khánh Trần bỗng nhiên im lặng trầm tư.

Đúng vậy, con người không thể không ăn uống ngủ nghỉ, dựa theo những quy tắc của cấm địa mà nói, dù để lọt một giọt nước tiểu xuống mặt đất cũng sẽ bị toàn bộ cấm địa truy sát.

Một cái cấm địa có có rất nhiều cách để giết người.

Không riêng gì ăn uống ngủ nghỉ, còn không được phép nói lời thô tục, người bình thường trong tình thế cấp bách nói một câu là rất bình thường, nhưng nói lời thô tục ở nơi này sẽ phải chết.

Không thể sử dụng súng ống, có nghĩa là con người không thể dùng vũ khí khi đối mặt với dã thú.

Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói:

"Nếu như ngươi biết quy tắc của một cái cấm địa, như vậy giết người sẽ trở thành một chuyện vô cùng dễ dàng."

"Giết như thế nào?"

"Không cần phải gấp gáp, hai ngày tới ngươi đi dạo quanh đây, chờ đến lúc ngươi quen thuộc với địa hình ở đây, sư phụ sẽ làm mẫu cho ngươi xem."

Lý Thúc Đồng nói.

Khánh Trần bỗng nhiên nói:

"Sư phụ, sau hai ngày này, ta muốn thử một mình trước."

"Hử?"

Lý Thúc Đồng nhíu lông mày:

"Chuyện này là sư phụ muốn giúp ngươi, không cần phải khách sáo làm gì."

"Cũng không phải khách sáo với sư phụ, là ta bỗng nhiên nghĩ ra một cách."

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

"Chờ lúc ta không giải quyết được mọi chuyện, sẽ đến nhờ sư phụ giúp đỡ."

Nói xong, thiếu niên đi về phía trước, Lý Thúc Đồng cảm thán với rừng cây:

"Bỗng nhiên cảm thấy làm sư phụ thật không có ý nghĩa, nhưng các ngươi đừng nói vội, chính ta cũng thích sự quật cường này của hắn."

Đi được một đoạn, Khánh Trần bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:

"Sư phụ, người ở thế giới trong thích hát bài gì nhất?"

Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ:

"Ngươi nói làm ta nhớ tới một chuyện phải hỏi tội ngươi, ta đã đọc mấy bản nhạc ngươi mang về cho ta. Lúc đầu ngươi cầm mấy bản nhạc cổ về, chuyện này rất tốt, nhưng sau này ngươi bắt đầu cầm nhạc thiếu nhi đến lừa ta."

Khánh Trần sửng sốt một chút:

"Sư phụ làm sao biết bản nhạc ta cầm đến là dành cho thiếu nhi…."

Lý Thúc Đồng mặt không thay đổi nói:

"Bởi vì những bản nhạc thiếu nhi này ở thế giới trong cũng có, giống như bài Tạm Biệt, được lưu truyền từ xưa tới nay."

"Ha ha ha ha xấu hổ quá."

….

Thời gian đếm ngược 66:00:00.

Sáng sớm hai ngày sau.

Sâu trong cấm địa, vùng gần với trung tâm.

Một đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh đang chậm rãi bước đi, hơn một trăm người giẫm lên đống lá cây mục nát nhưng chỉ phát mấy tiếng vang nhẹ nhàng.

Bọn họ đã tắt tất cả bộ đàm truyền tin, vì sau khi đi vào cấm địa nhất định phải giữ lặng im tuyệt đối, để tránh nói nhầm.

Bọn hắn mặc trang phục chiến đấu màu đen, đeo giày của quân đội, trên vai áo dán biểu tượng đầu hổ của đội thứ hai quân liên bang, nhìn mỗi người đều vô cùng hung hãn.

Phía trước đội ngũ là bốn con chó săn robot, phía sau có người màn hình điều khiển, quan sát hình ảnh do chó robot truyền lại về.