Chuyện tàu Quân Lâm rơi xuống khi trước vẫn luôn là khúc mắc trong lòng hắn. Bây giờ chuyện này đã được giải quyết, thậm chí hắn có thể không quan tâm người theo dõi phía sau nghĩ thế nào.
Lúc này, một người thanh niên đội mũ bucket thấy Khánh Trần dẫn một người máy phiên bản giới hạn đi ra thì báo cáo tin tức này cho cấp trên ngay lập tức:
“Quản gia mua người máy phiên bản giới hạn có giá 4 triệu 200 nghìn, hành vi cực kỳ khả nghi.”
Tin tức này tức khắc khiến nhân viên phân tích hành vi của tổ chức Người Phán Quyết phải kinh ngạc.
Rốt cuộc đó là một hành vi vô cùng khác thường, mức chi tiêu quá lớn.
Nhưng khi tin tức truyền đến chỗ Nhện Đen, nàng bỗng hỏi:
“Joker là một người hết sức cẩn thận và suy nghĩ chu đáo, nếu ngươi là hắn thì sau khi đến vương quốc Roosevelt ngươi sẽ đột nhiên làm một việc dễ gây chú ý thế sao? Ta cảm thấy câu trả lời là không. Hắn ước gì mình không bị người khác chú ý đến, sao có thể tiêu nhiều tiền như thế ở thời điểm này.”
Nhện Đen nói tiếp:
“Trái lại, nhóm khách hàng mục tiêu của loại người máy này bao giờ cũng là những người như quản gia, có đến 72% người máy là do dân tự do giàu có mua sắm. Hắn sắp phải ra chiến trường, cuộc chiến ở khu rừng cấm kỵ có thể nói là thập tử nhất sinh, tiêu xài phung phí là sự bất ổn về mặt tâm lý bình thường thôi.”
Bọn thuộc hạ nghe xong thì cảm thấy có lý!
Nếu họ là Joker, việc đầu tiên sau khi đến đây là nghĩ cách ẩn nấp, sao có thể làm chuyện lỗ mãng như vậy được?
Nhện Đen nói:
“Được rồi, tiếp tục theo dõi quản gia này, nhưng hắn không phải mục tiêu trọng điểm. Đặt trọng tâm phân tích mục tiêu số 1, số 7 và số 12, dạo gần đây hành vi của họ có vẻ khác thường. Đặc biệt là con trai cả của nhà Kennedy, cùng với tiểu đội Xích Huyết bên cạnh hắn. Cho các ngươi 30 phút đào bới toàn bộ thông tin về họ.”
…
Khánh Trần mang Nhất đến khu Thất Hạ, hắn ngạc nhiên phát hiện ra hoàn cảnh sống ở nơi này giống hệt khu Tam Hạ của Liên Bang, chỉ có số ít khu dân cư nối điện, những nơi còn lại tối om, chỉ có camera giám sát vẫn quay sang trái quay sang phải do có mạch điện riêng.
Ven đường có người dựng bục và hét to:
“Nhóm nô lệ hôm nay vô cùng hấp dẫn, tất cả đều dưới 50 tuổi, cơ thể khỏe mạnh! Có chương trình kiểm soát!”
Khánh Trần đứng nhìn từ xa, toàn dân tự do tập trung bên cạnh bục.
Theo nguyên tắc, vương quốc quy định dân tự do không được mua bán nô lệ, tầng lớp công dân trở lên mới được phép.
Nhưng dù ở bất kỳ nơi nào, quy tắc không phải là tuyệt đối.
Các nô lệ sẽ già đi, một khi qua 40 tuổi thì tình trạng sức khỏe của họ sẽ trở nên kém hơn, quý tộc không thể giữ họ lại làm việc.
Vì vậy nhiều nô lệ đến 40 tuổi hoặc 50 tuổi sẽ bị bán trao tay cho dân tự do ở tầng lớp thấp hơn, bán trao tay tức là lén bán chương trình khống chế bom chip.
Đó là quy tắc thị trường được các quý tộc ngầm đồng ý, cũng khiến thương nhân thuộc tầng lớp dân tự do được sở hữu nô lệ, hai bên có được những gì mình cần.
Hễ có phụ nữ da trắng xuất hiện trong lớp nô lệ lớn tuổi này thì cho dù 50 tuổi cũng bán đắt như tôm tươi, thậm chí sẽ có người đánh nhau để cướp nàng.
Ấy chính là bản chất tàn ác của con người.
Khánh Trần không đành lòng nhìn tiếp, bèn quay người rời đi, thế nhưng ngay ngay khoảnh khắc ấy hắn nhìn thấy bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Đối phương đeo một chiếc balo chéo nhẹ nhàng với mái tóc đuôi ngựa buộc cao đi xuyên qua đám đông.
Khánh Trần và Nhất đi theo, họ đều nhận ra đối phương nhưng không nói gì, đề phòng camera ghi lại cuộc đối thoại của họ đưa đi phân tích.
Khánh Trần giẫm lên bùn đất đen sì, đi theo người đi một cách điềm nhiên như không.
Nhưng khi đến góc phố, đối phương rẽ vào một con hẻm tối tăm, Khánh Trần đứng yên tại chỗ, bởi hắn nghe được tiếng hô hấp của đối phương ở ngay sau chỗ rẽ.
Thật ra đối phương đã phát hiện ra hắn từ sớm, cho nên đối phương đi rất xa, cuối cùng mới tìm được một con hẻm đầy rác không có camera giám sát, ý định mai phục giết hắn ngay lập tức.
Hai bên giằng co, dòng năng lượng trong cơ thể lôi kéo lẫn nhau, ý chí tinh thần của họ bị ràng buộc với thế giới, mà thế giới này bị ý chí tinh thần của hai người quấy nhiễu.
Họ đều là cao thủ cấp A!
Hiện tại còn có người của Người Phán Quyết ở phía sau theo dõi Khánh Trần.
Hắn không dừng lại lâu, mà xoay người đi đến chỗ ở của quản gia, từ bỏ việc giao lưu với người ở sau hẻm.
Sau khi hắn rời đi, thành viên của Người Phán Quyết đi đến con hẻm u ám kia trong sự ngờ vực, nhưng lại phát hiện nơi đó trống rỗng, không có gì cả.
Lạ thật, tại sao quản gia lại dừng ở đây mấy chục giây?!
Có điểm gì đó kỳ lạ, nhưng hắn cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.