Chẳng qua cuối cùng Khánh Trần cũng phải đi vào Phong Bạo Thành, khi nào tìm được căn cứ thì lúc đó hắn có thể bắt đầu gọi người đến.
Trước tiên giết King cướp Chân Thị Chi Nhãn màu đen, sau đó đảo ngược cách dùng mật thược chi môn, vừa có thể đánh vừa có thể chạy trốn. Đến lúc để cho đại lục phía Tây được chiêm ngưỡng thế nào là thao tác bất ngờ thật sự.
…
Đại Vũ dần dần tỉnh giấc, lần trước trở lại chu kỳ, Tiểu Vũ khống chế cơ thể, mãi đến hôm nay mới đổi thành hắn.
Hắn mở mắt ra, cảm giác toàn thân lắc lư dữ dội.
Đại Vũ cúi đầu, chợt thấy mình bị Zard khiêng trên vai, đang chạy như bay trong hoang dã.
Rồi hắn ngẩng đầu, thành phố đã thấp thoáng phía xa!
Mà bên cạnh là tộc trưởng Liên tộc Liên Tâm dẫn theo kim thi của mình…
“Thế mà lại lừa tộc trưởng Liên tộc đi thật, ngươi thả ta xuống!”
Đại Vũ nổi đóa.
“A, ngươi tỉnh rồi.”
Zard vui vẻ đặt Đại Vũ xuống mặt đất.
“Đây là đâu?”
Đại Vũ giận dữ, hỏi.
“Chúng ta sắp đến thành phố số 5 rồi.”
Zard trả lời.
Đại Vũ nói:
“Chẳng phải ta đã nói là không dây vào chuyện này à?”
Lúc trước La Vạn Nhai đến hỏi, Đại Vũ cảm thấy bị Zard phá đám, cho nên tức giận, dứt khoát không định đến thành phố số 5 hội họp.
Nhưng vấn đề hắn sẽ có lúc ngủ say, giống như khi rơi vào luân hồi ở khu dân cư hoang dã, dù hắn quyết định thế nào thì sau khi Tiểu Vũ xuất hiện, quyết định của hắn bị thay đổi hoàn toàn…
Trừ phi Tiểu Vũ vĩnh viễn không xuất hiện, bằng không Đại Vũ không thể tự làm chủ được.
Đại Vũ đau đớn:
“Rốt cuộc ta là ông chủ của ngươi hay Khánh Trần là ông chủ của ngươi? Trước kia ngươi hứa với ta thế nào hả?”
Zard suy nghĩ rồi nói:
“Khi ngươi tỉnh thì ngươi là ông chủ, khi ngươi ngủ hắn là ông chủ, không có gì mâu thuẫn.”
Đại Vũ vươn tay sờ phía sau gáy hắn:
“Làm gì thế?”
Zard ngơ ngác.
“Ta sờ xem gáy ngươi có xương chồi phản trắc không.”
Đại Vũ nói.
Zard trông mong:
“Thế có không?”
Đại Vũ nói với giọng lạnh nhạt:
“Ngươi không có xương nhô ra sau gáy, mà là não ngươi mọc trên xương phản trắc.”
Zard chẳng hề để tâm:
“Đi thôi, đi thôi, chắc chắn có rất nhiều người quen tập trung ở thành phố số 5, sẽ náo nhiệt lắm đây!”
…
Đội xe của gia tộc Kennedy đi đến Phong Bạo Thành, từ đằng xa Khánh Trần đã thấy được cứ điểm trên không đứng lặng lẽ trên bầu trời.
Công trình kiến trúc màu đen trên mặt đất giống như những mũi giáo và những lớp sóng hướng lên trời, mà tàu Phong Bạo trên không trung là hòn đảo hoang vững chãi, khiến muôn vàn sinh linh dưới đảo sợ hãi.
Khánh Trần ngồi ở ghế phụ lái trên xe việt dã, nghe Lam Sơn và một thiếu gia khác trò chuyện:
“Nói đến chính sự, lần đầu tiên người khổng lồ vua ra khỏi rừng rậm đánh úp tài nguyên khoáng sản của vương quốc Roosevelt, nghe nói quốc vương Roosevelt muốn tiêu diệt hậu hoạn trước khi cuộc chinh phạt phía đông diễn ra, định đánh một trận lớn với người khổng lồ để họ không thể khôi phục trong vòng ba năm, đến khi khôi phục lại thì đại lục phía Đông đã thuộc về chúng ta rồi.”
Cậu ấm bên cạnh nói:
“Sao không thả vài quả bom nguyên tử xuống đại lục phía Đông luôn đi, thế là giải quyết xong rồi, đâu cần rắc rối như vậy làm gì nữa.”
Lam Sơn dở khóc dở cười:
“Về sau chúng ta còn phải đến đó định cư, ngươi làm nơi đó bị ô nhiễm phóng xạ rồi thì mọi người còn ở thế nào được nữa? Bom nguyên tử không thể dùng ở đó được.”
Khánh Trần căng thẳng, Liên Bang ở đại lục phía Đông trước nay không hề nghiên cứu vũ khí hạt nhân, nhưng đại lục phía Tây lại lén lút nghiên cứu thứ vũ khí hủy diệt ấy.
Nếu chiến tranh diễn ra quá kịch liệt thì vương quốc Roosevelt sẽ thả bom xuống Liên Bang thật.
Bom nguyên tử ở đâu? Phải phá hủy nó trước khi khai chiến mới được.
Lam Sơn nói:
“Ngươi cũng biết là tước vị của hầu tước, nam tước không theo chế độ cha truyền con nối, ý cha ta muốn ta và đứa em tham gia cuộc chiến này, hắn sẽ cử cao thủ đi bảo vệ ta, giúp ta lập đủ công huân để có thể thừa kế tước hiệu hầu tước của hắn. Đến khi xuất chinh đến đại lục phía Đông, ta có cơ hội bước lên tàu Phong Bạo, nơi đó an toàn nhất.”
Vương quốc Roosevelt khơi mào chiến tranh, còn tầng lớp quý tộc bắt đầu lo liệu cho con cái của mình.
Làm cách nào để trở thành huấn tước? Tất nhiên là nhờ vào chiến công.
Thế nên khi chiến tranh nổ ra cũng là lúc nhóm huân tước ăn mừng, còn gia tộc Kennedy sở dĩ vẫn giữ nguyên được vị thế của mình trong tình huống không thể tập thế, đương nhiên bởi vì họ có thủ đoạn sinh tồn của mình. Lam Sơn nhập ngũ tòng quân, sau đó được cao thủ trong gia tộc bảo vệ, cuối cùng giành được vô số chiến công trở thành hầu tước mới.
Sau khi chinh chiến trở về, người có địa vị thấp chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm tác chiến trên mặt đất, còn người có địa vị cao hơn sẽ ở trên khí cầu máy, thậm chí là cứ điểm trên không.