Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2356: Bị Người Phán Quyết Theo Dõi




Tầng lớp quản lý cấp cao của đại lục phía Tây đã quen ỷ lại AI, trong suốt hàng trăm năm qua AI ấy chưa bao giờ nói dối, cho nên Nhện Đen có phần dư dự.

Nàng không biết có nên đi chất vấn AI đó không.

Đồng thời, điều khiến Người Hành Quyết cảm thấy khó hiểu hơn là một kẻ nham hiểm như Joker sao lại ngu xuẩn đến mức cứu sống mấy trăm nô lệ bất chấp nguy cơ bị phát hiện manh mối? Đó mà là việc một người nắm quyền nên làm sao?

Lẽ nào không phải là giết hết họ ư?

Nhện Đen đứng trầm tư trong phòng chỉ huy, nàng thấy tò mò, Joker, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?

“Ngoài Tam Giới?”

Khánh Trần hồi tưởng lại lịch sử Liên Bang.

Hắn bỗng nghĩ đến một người, Trần Vô Địch.

Đồ đệ duy nhất của thần Nhâm Tiểu Túc.

Có thể nói vị bán thần này đã để lại một trang sử nổi bật trong lịch sử Liên Bang, bởi vì hắn là bán thần đầu tiên sau khi thời đại siêu phàm bắt đầu.

Lịch sử ghi lại rằng hắn luôn nói mình là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không chuyển thế, từng vì thói đời nóng lạnh mà nản lòng thoái chí, phong ấn mình trong tảng đá, sau đó sống lại tham gia trận quyết chiến cuối cùng.

Nhưng điều kỳ lạ là sau trận đại chiến Trần Vô Địch nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không ai biết hắn đi đâu.

Lúc trước mấy ông già ở khu cấm kỵ số 022 nói Nhâm Tiểu Túc đến khu cấm kỵ số 001 tạo ra một đống quy tắc trò chơi, nhưng theo những gì họ nói thì Trần Vô Địch không đi cùng Nhâm Tiểu Túc.

Liệu có phải Trần Vô Địch xuất gia, trở thành hòa thượng thật rồi không?

Trước kia Tề Thiên Đại Thánh xuống Địa Phủ gạch tên mình trên sổ Sinh Tử, thế là hắn vượt ra ngoài tam giới, không bị quy tắc trói buộc. Nếu nhìn nhận theo hướng này thì Khánh Trần cảm thấy Ngoài Tám Giới rất có thể là do bán thần Trần Vô Địch tạo ra.

Dù sao Ngoài Tam Giới thật sự là một vấn cấm kỵ lợi hại, loáng thoáng có dấu hiệu áp đảo vật cấm kỵ khác, không có nhiều bán thần xưng đối được với nó.

Đương nhiên, bây giờ đã không có cách nào ngược dòng tìm hiểu lịch sử, vị cao tăng này cũng không để lại bất kỳ hình ảnh nào cho đời sau, suy đoán của Khánh Trần cũng chỉ có thể là suy đoán.

Hắn vẫn chưa biết rằng khí lính của Ngoài Tam Giới đã đi đe dọa một chuyến, khiến các trưởng lão của Người Phán Quyết muốn nguyền rủa tiếp cũng thấp thỏm không yên, sợ lại có người thình lình xuất hiện hô một câu A Di Đà Phật.

Trong trang viên số 18, Khánh Trần xác định không có nguyền rủa mới xuất hiện thêm thì cất Ngoài Tam Giới vào túi áo rồi ra khỏi phòng.

Hắn nói với một nô lệ:

“Thiếu gia sắp thoát khỏi trò chơi rồi, buổi sáng ta đã đến vườn nho chọn năm nô lệ, bảo họ đến tập hợp, chuẩn bị theo thiếu gia trở lại Phong Bạo Thành.

Trong số năm người này có Audru có ý định ám sát quản gia.

Khánh Trần quyết định mang người này đến Phong Bạo Thành, nếu đã muốn làm lộn đại lục phía Tây thì phải tận dụng hết thảy tài nguyên có thể lợi dụng.

Quân nổi dậy, Trung Vũ, vương triều người khổng lồ, cùng với sự xích mích và hiềm khích giữa bốn công tác, hắn phải lợi dụng tất cả.

Không thể để Trung Vũ chiến đấu một mình được!

Mỗi khi nghĩ đến Trung Vũ lẻ loi phá hoại Hắc Thủy Thành, chịu áp lực lớn lao là Khánh Trần cảm thấy ruột đau như cắt, đó là bạn bè chí thân, là anh em chí cốt của hắn!

Lúc này, tiếng cười của Lam Sơn vang lên trong biệt thự:

“Đã ghiền thật đấy, ta đã bảo chỉ mình Hội Phượng Hoàng thì làm sao giết được ánh sáng của người da trắng, thế mà các ngươi không tin!”

“Lúc đầu ngươi có nói thế đâu! Trước đó ngươi nói lần này ánh sáng của người da trắng hẹo là cái chắc!”

“Ta có nói thế à, ngươi đừng có mà vu oan cho ta.”

Lam Sơn cao giọng:

“Khi ấy ta ở bên ngoài phó bản số 8 nhìn biểu cảm của hội trưởng Hội Phượng Hoàng, muôn màu muôn vẻ luôn. Đến khi ánh sáng của người da trắng ra khỏi phó bản có khi thành đại sư chiến đấu cấp S cũng nên, đến lúc đó hắn dẫn chúng ta đi cày cấp chẳng phải là làm chơi ăn thật à?”

Lam Sơn hô:

“Quản gia! Quản gia đâu?”

Khánh Trần đi từ trên tầng xuống:

“Thiếu gia, ta ở đây. Bên này đã chuẩn bị bữa sáng cho các ngươi, xin hãy tiến vào phòng ăn.”

“Không cần.”

Lam Sơn xua tay:

“Cha ta nhắn tin cho ta nói là có khả năng nơi này đã bị Người Phán Quyết theo dõi, đừng ở lại đây nữa. Xe đã chuẩn bị cả chưa? Được rồi thì chúng ta về Phong Bạo Thành. Người Phán Quyết chắc không đến mức phái người đến trang viên Kennedy nhà ta đâu!”

“Đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Khánh Trần nói.

Khánh Trần cảm thấy khó hiểu, trước kia Lam Sơn sẽ nói tỉ mỉ mọi chuyện cho quản gia à? Ngay cả việc tổ chức Người Phán Quyết cử người đến đây cũng nói cho hắn biết?

Nhưng Người Phán Quyết có mặt ở mọi nơi, cho dù trở lại trang viên Kennedy cũng sẽ có người của họ.