Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2342: Lỗ Mãng Cả Lò Nhà Ngươi




Vài tiếng đồng hồ trước, câu “Đúng là một tên lỗ mãng” của Nhan Lục Nguyên khiến hắn sinh ra bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Hắn muốn biến tất cả mọi người trên thế giới thành nô lệ của mình, sao có thể bị đối xử như một kẻ lỗ mãng được?

Giờ khắc này, Trung Vũ không cam tâm chỉ quanh quẩn ở cấp thấp!

Trung Vũ chậm rãi đi vào giáo đường, hắn đi đến đâu là thần quan ở đó đều bị Cánh Tay Màu Đỏ giam cầm giữa không trung.

Trong giáo đường rộng lớn, mười mấy thần quan bị giam giữ trên mái vòm, giống như vật tế cho thần linh.

Ở cuối giáo đường, đại thần quan mặc áo choàng trắng và đỏ, cầm một chiếc thập tự giá, đang lẩm bẩm gì đó.

Hắn được bao phủ bởi vầng hào quang, một ý chí mạnh mẽ trên tàu Hắc Thủy sắp giáng lâm.

Ý chí ấy giống như hình chiếu của thần...

Nhưng vị đại thần quan này chưa kịp cầu nguyện xong thì một Cánh Tay Màu Đỏ đã vỗ lên người hắn, cưỡng chế làm gián đoạn sự giáng lâm của ý chí kia.

Trung Vũ lầu bầu:

“Ai cho phép ngươi đọc thần chú, hì…hì.”

Quá yêu, quá yêu.

Trung Vũ thẳng tay chém giết với tư thái của bán thần, nhưng trong giáo đường bình thường này đâu có ai địch lại hắn? Ở đại lục phía Tây, bán thần và cấp A đều rất hiếm!

Đương nhiên, thật ra trong giáo đường cấp bậc này cũng có đại thần quan cấp A trấn giữ, nhưng bây giờ mới 4 giờ sáng, có cao thủ chân chính nào lại trực ca đêm không?

Trung Vũ vén mái tóc bẩn thỉu của mình ra, nhìn chằm chằm vào đại thần quan và ỏi:

“Ai là người lợi hại nhất trong giáo đường này?”

Đại thần quan đau không nói nên lời.

Trung Vũ lắc đầu:

“Không sao, giết hết các ngươi rồi ta sẽ đi tìm cái người trên trời kia. Thần? Tương lai chỉ có mình ta là thần linh trên đời này.”

Nói rồi hắn khống chế toàn bộ Cánh Tay Màu Đỏ đồng thời siết mạnh, đám thần quan kia lập tức nổ tung như bong bóng máu.

Cánh Tay Màu Đỏ dùng những thi thể đó như cây cọ, vẽ lung tung lên mái vòm khiến giáo đường trở nên vô cùng đẫm máu.

Âm thanh của khí cầu máy lại vang lên trên đỉnh đầu, lần này động tĩnh còn lớn hơn lúc trước, cất giấu sự phẫn nộ của kẻ bề trên.

Nhưng Trung Vũ vẫn đủng đỉnh đi vào nhà vệ sinh, người máy nano thể lỏng thoát ra khỏi cơ thể của người vô gia cư rồi chảy xuống cống thoát nước.

Xuôi theo đường thoát nước không biết đi đâu.

Khi khí cầu máy đến nơi, cả giáo đường đã không còn người sống.

Toàn bộ bộ đội phòng thủ thành phố đến chi viện ngơ ngác nhìn mái vòm của giáo đường, một khuôn mặt tươi cười dữ tợn được vẽ trên mái vòm, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Hiện tại, người máy nano thể lỏng bao bọc trái tim máy năng lượng hạt nhân di chuyển nhanh trong đường ngầm, cuối cùng dừng lại dưới một tòa nhà dân cư.

Người máy nano lao vọt lên, đến tầng 12 thì lựa chọn một căn phòng rồi lẻn vào.

Trong phòng có một người trẻ tuổi đang nằm trong khoang giả lập, hưởng thụ niềm vui sướng trong thế giới Siêu Đạo.

Hắn không hề hay biết chuyện gì xảy ra đã bị người máy nano thể lỏng bao phủ, xâm nhập.

Sự kết nối của thanh niên nọ với thế giới Siêu Đạo cũng bị gián đoạn.

Không biết trôi qua bao lâu, người máy nano hoàn tàm xâm lấn thi thể của người trẻ tuổi, hắn mở mắt ra quan sát xung quanh rồi lại nhắm mắt, nhấn nút kết nối tế bào thần kinh.

Trung Vũ đứng trong vầng sáng trắng êm dịu, nghe AI nói với giọng dịu dàng:

“Phát hiện sóng não mới, xác nhận là người chơi mới, xin hãy lựa chọn vẻ ngoài của mình.”

Trung Vũ quan sát không gian này:

“Thú vị thật, hì...hì.”

Hắn nhìn bản thân mình trong gương, tưởng tượng xem nên chỉnh sửa diện mạo như thế nào.

Hắn cứ nghĩ mãi, khuôn mặt trong gương chợt biến thành mặt của Liên Hoa!

Vẻ mặt Trung Vũ trở nên dữ tợn:

“Tại sao lại là ngươi!?”

Do sự ảnh hưởng của Xích Tâm Cổ, hắn bất giác nhớ cô nương Liên tộc ấy, ngay sau đó dáng vẻ của Liên Hoa biến thành màu vàng, giống như tất cả những kim thi của Liên tộc...

“Thế này trong vừa mắt hơn nhiều.”

Trung Vũ nói khẽ:

“Nhưng ta không thể dùng bộ dạng này...”

Tức khắc Liên Hoa trong gương đột nhiên biến thành chính hắn.

Ánh sáng màu trắng nhạt dần, AI không nới thêm gì với hắn nữa, lập tức đưa hắn vào thế giới Siêu Đạo.

Trung Vũ đứng ở điểm ra đời, trong túi quần có một chiếc chìa khóa.

Có tiểu đội lao đến:

“Đưa chìa khóa phó bản ra thì ngươi có thể đi.”

“Hử?”

Trung Vũ nhìn họ với vẻ khó hiểu:

“Vì sao ta phải đưa chìa khóa cho các ngươi?”

Tiểu đội tức cười:

“Cái tên lỗ mãng này ở đâu ra đây, ngươi cho rằng ngươi là ánh sáng của người da trắng chắc? Hắn có thể không giao chìa khóa, còn ngươi là cái thá gì?”

Hắn vừa nói xong thì Trung Vũ đã lao lên như u hồn và cắn cổ người chơi này một phát.

Mọi việc diễn quá đột nhiên khiến tiểu đội gà mờ này nghệt mặt ra.

Máu chảy ròng ròng từ cổ người bạn của họ, còn Trung Vũ nhe răng cười, trên mặt đầy máu tươi:

“Ngươi nói ai là kẻ lỗ mãng cơ?!”

Lỗ mãng cả lò nhà ngươi ấy!