Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2341: Người Vô Gia Cư




Dù sao thế giới Siêu Đạo gần với hiện thực, người ngày thường chưa từng dùng nỏ thì không thể dùng thạo được.

Nhưng không quan trọng.

Quan trọng lại tại sao người này lại di chuyển bằng cách bò trên mặt đất, sao mà thâm độc thế?! Chưa từng nghe nói có cao thủ cấp S nào thâm độc như thế cả.

Nhện Đen lại sai người đi sưu tầm tình trạng chém giết của người chơi trong thế giới số 8, kết quả là acc trắng cấp F này hiện đang chiếm giữ vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng.

Người đứng đầu bảng là đại sư chiến đấu cấp S – Minh Vương.

Đứng thứ hai là cao thủ cấp A – Rắn Độc.

Nhện Đen suy tư:

“Báo cho toàn bộ thành viên của bang hội trước tiên tìm được ánh sáng của người da trắng, sau đó nói vị trí của hắn cho nội ứng của các hội khác để họ nhanh chóng đến giết hắn!”

Nếu không giết bây giờ thì sợ không giết được!

Nàng phải mau chóng chặt đứt khả năng mời chào ánh sáng của người da trắng của bang hội khác, bằng không bảng xếp hạng sẽ có sự thay đổi mạnh mẽ.

Nhện Đen trầm ngâm một lát:

“Rắn Độc cấp A kia ấy, nếu tìm được hắn thì cũng có thể giết hắn bằng mọi giá, hắn có khuynh hướng gia nhập Hội Hắc Thủy.”

“Đúng rồi, hội trưởng, rốt cuộc 4 tiếng trước Hắc Thủy Thành đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cấp dưới hỏi.

“Giờ đang rầm rộ tin đồn, có người nói tín đồ dưới trướng công tước Hắc Thủy lục đục nội bộ, cũng có người nói là Bạch Ngân Thành dùng âm mưu quỷ kế hãm hại.”

Nhện Đen nói một cách bình tĩnh:

“Bây giờ ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là một bán thần giỏi ẩn nấp.”

“Bán thần?”

Đám thuộc hạ nhìn nhau, họ cảm thấy đại lục phía Tây đột nhiên trở nên bất ổn, đầu tiên là tàu Quân Lâm rơi, sau đó lại xuất một bán thần không rõ thân phận.

Đúng rồi, có tình báo nói rằng trong khu rừng cấm kỵ nơi người khổng lồ vua ở cũng xuất hiện sự bất thường. Hai nhà máy ở biên giới Phượng Hoàng Thành bị tộc người khổng lồ đánh lén. Có tin tức chứng minh điều này là sự thật, thủ lĩnh quân nổi dậy đã đi khỏi hoang dã, hình như tiến vào khu rừng cấm kỵ.

...

Trong Hắc Thủy Thành, một người vô gia cư đẩy chiếc xe của mình đi rất chậm, mỗi khi đi ngang qua thùng rác nào là cũng phải ngó vào lục lọi.

Xe là xe đẩy của siêu thị, bên trong chứa đầy “gia sản” của dân lang thang.

Trên đường phố của Hắc Thủy Thành, cửa ra vào của mỗi cửa hàng đều lắp đặt camera giám sát nhiều chức năng, có thể nhận diện khuôn mặt, thu nhận giọng nói, mọi hành động của mỗi một người dân trong thành phố đều bị giám sát chặt chẽ.

Đúng lúc này, có vài thanh niên vừa mới bước ra từ khách sạn, họ đi ngang qua người vô gia cư nọ, vừa đi vừa thảo luận:

“Mau trở về vào thế giới Siêu Đạo, nghe nói ánh sáng của người da trắng bắt đầu chém giết rồi!”

“Tuy ánh sáng của người da trắng lợi hại thật đấy, nhưng người phá đảo chắc chắn là Minh Vương thôi, dù sao cũng là đại sư chiến đấu cấp S.”

“Chưa chắc, ta đánh giá cao Rắn Độc, tuy hắn cấp A nhưng chiến tích của nàng trước nay đều vô cùng xuất sắc, lỡ như Minh Vương bị vây công thì nàng có cơ hội rồi. Trong cơ chế game hỗn chiến này, Minh Vương có khả năng cao bị quần ẩu rồi giết chết.”

Người vô gia cư bước đi chậm rì rì với vẻ mặt mờ mịt, nhưng những gì đám người kia nói rơi hết vào trong tai hắn.

Hắn cúi đầu trầm tư, thế giới Siêu Đạo là cái gì, hình như chiến đấu rất kịch liệt thì phải?

Người vô gia cư tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một giáo đường.

Hắn bỏ chiếc xe đẩy lại, đi vào bên trong với dáng vẻ nhếch nhác bẩn thỉu.

Hai “thần quan” đứng gác cửa ngăn hắn lại:

“Công tước Hắc Thủy không tiếp nhận thờ phụng cũng không khuyên răn tín đồ khi chưa đến thời gian lễ bái, ngày mai lại đến.”

Giáo đường này cung phụng tượng điêu khắc các đời công tước Hắc Thủy, nhận sự quỳ bái của dân chúng trong thành phố, cuối cùng sức mạnh tín ngưỡng sẽ trở thành trợ lực của công tước Hắc Thủy, đó là truyền thừa độc đáo của đại lục phía Tây.

Theo cách nói của đại lục phía Đông là “hương khói thành thần”, hương khói càng nghi ngút thì thực lực của người được cúng bài càng mạnh.

Công tước Hắc Thủy không ở trong giáo đường, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ xuống khỏi cứ điểm trên không, đích thân hoàn thành lễ rửa tội cho tín đồ, tạo ra kỳ tích.

Ví dụ như vẩy nước thánh để tín đồ bị mù nhìn lại được.

Ví dụ như chữa khỏi hai chân hoặc bộ phận cơ thể suy nhược cho tín đồ.

Bình thường trong giáo đường chỉ có thần quan, mỗi giáo đường đều có một đại thần quan với thực lực mạnh mẽ.

Người vô gia cư vén tóc ra nhìn hai thần quan:

“Hì…hì.”

Chỉ trong nháy mắt hai bàn tay đỏ tươi bắt lấy họ và khóa chặt trên tường, bàn tay bóp mạnh đến mức khiến họ hộc máu.

Hai thần quan giống như chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá, vặn vẹo vì đau đớn.

Người vô gia cư đó chính là Trung Vũ, hắn là một kẻ điên trăm phần trăm, bằng không hắn đã chẳng chạy đến giáo đường của công tước Hắc Thủy giết người khi vừa mới che giấu được thân phận.

Mà nguyên nhân hắn làm vậy chỉ có một: Trung Vũ đã nhận ra kỹ xảo chiến đấu của mình còn nhiều thiếu sót, hắn muốn bù đắp cho nguy cơ tiềm ẩn do thăng cấp quá nhanh bằng cách chiến đấu không ngừng.