Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2330: Tiểu Vũ Đáng Yêu




La Vạn Nhai nhắc đến Chân Thị Chi Nhãn màu vàng là Đại Vũ đoán ngay được Khánh Trần muốn mở cánh cửa đi thông hai đại lục Đông – Tây, chắc hẳn đối phương tạm thời xây dựng được chỗ đứng vững chắc, có thể điều động nhân lực! Chẳng qua không biết khi nào gọi người qua đó mà thôi!

Đại Vũ bĩu môi:

“Lại muốn kéo bọn ta đi làm tay đấm đúng không?”

La Vạn Nhai lắc đầu:

“Không biết.”

Đại Vũ hỏi:

“Hắn định khi nào đưa bọn ta đến đại lục phía Tây?”

La Vạn Nhai vẫn lắc đầu:

“Không biết.”

“Hỏi cái gì cũng không biết.”

Đại Vũ bực:

“Ngươi về trước đi, bọn ta phải suy xét đã.”

La Vạn Nhai hỏi dò:

“Suy xét chuyện gì?”

Zard đứng bên cạnh nói:

“Bọn ta phải suy xét làm sao để nghe lời Khánh Trần đến tập trụng nhưng lại thể hiện mình cực kỳ không tình nguyện, khiến Khánh Trần nợ bọn ta một lần.”

Đại Vũ trợn mắt nhìn Zard:

“Ngươi bị hâm à!”

Sao ngươi lại nói những gì ta nghĩ trong đầu ra!

Sau khi tiễn La Vạn Nhai đi, Đại Vũ không nói chuyện với Zard, hắn đanh mặt ngồi xuống giường, mở thư của Tiểu Vũ ra.

Đây là thời khắc ấm áp hắn thích nhất:

“Ca ca, ta và Zard ca ca gặp chị và dì của Liên tộc, còn có vài ông lão màu vàng nữa. Các tỷ tỷ Liên tộc khéo tay lắm, họ gấp cho ta rất nhiều vũ yến.”

“Zard ca ca nói muốn dẫn ta đến trại của Liên tộc chơi, thật ra ta hơi nhớ Khánh Trần ca ca và Ương Ương tỷ tỷ. Nhưng Zard ca ca nói rằng nếu ta đến trại của Liên tộc với hắn, hắn sẽ dựng một gian nhà trúc to ơi là to trong trại cho ta, đến lúc đó ngươi nhất định phải đi xem nhà trúc hắn dựng cho ta đấy.”

Mặt Đại Vũ lạnh tanh, ngươi phải xem Zard ca ca của ngươi tạo nghiệt gì cho ta đây này.

Đến học viện nông nghiệp là Zard xui khiến, đến Liên tộc cũng là do Zard giở trò, nhân lúc hắn ngủ Zard bày ra đủ trò quỷ!

Vốn dĩ Đại Vũ còn định viết thư quở trách Tiểu Vũ dễ bị Zard lừa gạt, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Vũ vẫn luôn bị Trung Vũ cắn nuốt ý chí tinh thần, hắn lại cảm thấy đau lòng, không đành lòng trách mắng nữa.

Đếm ngược 166:00:00.

Trên đường phố Amsterdam, một thiếu niên đội mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo khoác đơn giản màu trắng, chậm rãi đi đến trước cửa khách sạn NH Mujica.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn đầu khung cửa, rồi nhìn tư liệu chung mà Cửu Châu đưa cho hắn:

“Đúng là nơi này, đại bản doanh ở châu Âu.”

Thiếu niên đi vào khách sạn, thân phận người châu Á của hắn lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhân viên an ninh.

Một người trong số đó nói tiếng Anh với giọng điệu gượng gạo:

“Khách sạn đã hết phòng.”

“À, ta không đến thuê phòng.”

Thiếu niên cười và trả lời, hắn bỏ mũ lưỡi trai ra, để lộ khuôn mặt của mình.

Hai nhân viên an ninh phản ứng cực nhanh:

“Joker! Yêu cầu giúp đỡ!”

Thiếu niên này đúng là Khánh Trần mất tích đã lâu, kể từ khi hắn trèo lên đỉnh Everest thì không một ai ở thế giới ngoài biết được hành tung của hắn.

Chẳng ngờ hắn lại quay trở lại tấn công châu Âu vào lúc này!

Nhân viên an ninh móc súng ra bắn Khánh Trần, nhưng khi viên đạn bay ra khỏi nòng lại đứng yên và từ từ xoay tròn trước mặt Khánh Trần.

Khánh Trần cười nói:

“Ngữ khí khi xin giúp đỡ nên kịch liệt một chút, bằng không sẽ ít người đến lắm.”

Nhân viên an ninh ngây ra như phỗng, lần đầu tiên họ thấy có người tấn công tổng bộ của Kashima mà lại muốn đông quân chi viện đến…

Thậm chí họ không biết mình có nên gọi chi viên tiếp không nữa!

Khánh Trần thấy họ do dự bèn dùng Vô Củ bắn ngược đạn lại, còn mình nhặt bộ đàm rơi trên mặt đất, bắt chước giọng của đối phương:

“Khách sạn NH Mujica, yêu cầu giúp đỡ, Joker xuất hiện ở đây, hiện đang giao chiến!”

Nói xong hắn đi đến quầy lễ tân của khách sạn.

Đến trước quầy, hai nữ nhân viên lễ tân run rẩy:

“Ngài muốn thuê phòng sao ạ?”

“Không, ta chỉ muốn hỏi ông chủ của các ngươi ở tầng mấy.”

Khánh Trần cười hỏi.

“Tầng 18!”

“Cảm ơn.”

Khánh Trần đi về phía thang máy. Hắn vừa mới quay đi thì hai cô gái xinh đẹp kia lập tức thay đổi vẻ mặt sợ hãi, rút hai khẩu súng tự động từ trong quầy ra và nổ súng.

Nhưng Khánh Trần không hề quay đầu lại mà hàng chục viên đạn vẫn lơ lửng giữa không trung, sau đó bay ngược lại bắn trung hai nhân viên lễ tân.

Nơi này đã bị Kashima bí mật mua đứt, trong tòa nhà này toàn là người của Kashima.

Nói thật, Khánh Trần cảm thấy Kashima khá ngu, ngay khi hắn thăng cấp A, những tổ chức từng đắc tội hắn đều ngoan ngoãn che giấu đại bản doanh, có thể giấu kỹ đến đâu thì giấu.

Lúc trước hắn đến đây chiến đấu với đối phương chỉ có thể dùng mánh khóe, hiện nay đến quét sạch toàn bộ thế lực nước ngoài thì không cần giấu giếm nữa.

Bây giờ, tất cả chiến lực cao cấp của thế lực nước ngoài ngoài phe Jindai ra đều đã bị tiêu diệt gần hết.

Khánh Trần trở lại nơi xưa với tư cách người mạnh nhất chỉ sau bán thần, không một ai có thể đánh lại hắn.

Món nợ ngày xưa nay đã đến lúc phải trả lại.