Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2329: Điều Kỳ Lạ




Hắn quan sát xung quanh, một Cánh Tay Màu Đỏ hiện ra dưới chân.

Trung Vũ đứng trên mu bàn tay đó, năm ngón tay như chân nhện di chuyển nhanh chóng trên mặt đất.

Cánh Tay Màu Đỏ như vật cưỡi của hắn, ngón tay bám vào vách tường cao ốc và leo lên trên như đi trên đất bằng, rồi nhảy qua nhảy lại giữa các tòa nhà dễ dàng.

Nó linh hoạt đến mức như có linh hồn!

Trên bầu trời đêm, Cánh Tay Màu Đỏ không ngừng tiêu diệt quân địch, cuộc chiến truy đuổi này bắt đầu từ trung tâm thành phố cho đến phía tây, ánh lửa liên tục bùng lên giữa không trung, khiến Hắc Thủy Thành rộng lớn chẳng được yên bình.

Chắc chắn Nhan Lục Nguyên không có ý tốt khi thả Trung Vũ đến đây, với tính cách của Trung Vũ, hắn sẽ không bị bất kỳ ai chiêu hàng, cũng không thỏa hiệp với ái cả, hắn như một quả bom với uy lực cực lớn, nhét vào đâu là nơi đó nổ tung.

Tất cả sẽ bị nổ tan xương nát thịt.

Lần này Hắc Thủy Thành cảm thấy vô cùng ghê tởm, đột nhiên bị người ta ném một bán thần điên rồ vào thành phố của mình, họ khồng hề phòng bị gì cả.

Trong cứ điểm trên không Hắc Thủy, công tước Hắc Thủy bị cấp dưới đánh thức, hắn mặc áo choàng giáo chủ, đi đến chỗ mô hình 3D, lạnh lùng nhìn chiến trường bên dưới.

Nhưng hắn không ra tay trực tiếp, hắn nghi ngờ đây là mồi nhử dụ hắn vào bẫy.

Trung Vũ liếc cánh tay, nơi vốn đồng hồ đếm ngược bây giờ lại không có gì cả!

Hắn sửng sốt, sao đếm ngược lại biến mất?

Dù nhiều người thay tay chân máy móc thì đồng hồ đếm ngược cũng sẽ xuất hiện luôn trên cánh tay mới, sao giờ lại biến mất được.

Không phải hắn bị Lý Thần Đàn tách ra sau đó hoàn toàn trở thành người của thế giới trong đấy chứ!

Hắn tính toán thời gian, có lẽ chỉ còn vài phút nữa là đến lúc trở về.

Thừa dịp truy binh bị cắt đuôi, cuối cùng Trung Vũ cũng tìm được góc chết của camera giám sát, hắn rẽ ngay vào một con hẻm nhỏ.

Một người lang thang đang nằm trên bìa carton trong hẻm, Trung Vũ lập tức ngã lên người hắn và biến thành thể lỏng bao phủ toàn thân đối phương,

Người máy nano thể lỏng màu bạc nhúc nhích, người lang thang bị bọc ở bên trong la hét chói tai nhưng âm thanh không hề phát ra ngoài.

Chỉ sau 10 giây ngắn ngủi, người máy nano thể lỏng đã xâm nhập cơ thể của người lang thang, khi hắn mở mắt ra ý thức của đối phương đã bị loại bỏ, chỉ còn lại ý thức của Trung Vũ.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, mặc kệ khí cầu máy và máy bay không người lái bay qua trên đỉnh đầu.

Có máy bay không người lái bay vào chiếc rương kia, bắt đầu rà quét người lang tang.

Máy bay không người lái phát ra tiếng cảnh cáo:

“Đứng dậy, hai tay ôm đầu, nhìn thẳng vào máy bay không người lái để tiến hành nhận diện khuôn mặt!”

Trung Vũ trong thân xác người lang thang đứng dậy, mờ mịt nói tiếng Anh:

“Không phải ta trộm, không phải ta trộm!”

Máy bay không người lái không để ý đến lời biện giải của hắn, nó ra lệnh với giọng điệu lạnh lẽo:

“Chớp mắt.”

Trung Vũ nghe lời chớp mắt vài cái.

Máy bay không người lái lại nói:

“Gật đầu.”

Trung Vũ làm theo, gật đầu.

3 giây sau, máy bay không người lái bay ra ngoài, bỏ lại “người lang thang” với vẻ mặt mù mờ đứng im tại chỗ.

“Hì hì.”

Trở về.

Trong ký túc xá trên Kình Đảo, Zard mở mắt ra, quay đầu quan sát Huyễn Vũ.

Đại Vũ hỏi, giọng điệu hết sức lạnh lùng:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi và Liên Tâm rốt cuộc là thế nào đấy?”

“Khoan đã.”

Zard kêu lên:

“Ngươi không thấy có gì kỳ lạ à?”

“Cái gì kỳ lạ?”

“Trung Vũ chưa trở về!”

Zard nói:

“Vốn dĩ ta còn lo hắn cũng sẽ trở lại đây, nhưng không ngờ hắn không về được!”

Bấy giờ Đại Vũ cũng chợt nhận ra...So với Khánh Trần, thật ra Trung Vũ mới là mối họa trong lòng hắn, nhân cách ngủ say ấy quá tà ác, ngay cả hắn cũng không biết phải làm gì.

Hiện nay Trung Vũ đã bị tách ra, ngay cả tư cách người du hành thời gian cũng bị tước đoạt.

Đại Vũ thở phào nhẹ nhõm:

“Chỉ cần có thể tách hắn ra, hắn thích đi đâu thì đi, không liên quan gì đến chúng ta nữa. Đúng rồi, thư Tiểu Vũ viết cho ta đâu?”

Zard móc thư trong bụng ra đưa cho hắn.

Đột nhiên có tiếng đập cửa, kèm theo đó là giọng của La Vạn Nhai vang lên:

“Hai vị, ông chủ vừa mới gọi điện thoại, hy vọng các ngươi có thể trấn giữ Kình Đảo, ngoài ra lần tới vào thế giới trong có thể đến thành phố số 5 tập trung. Các ngươi đến khu dân cư của người hoang dã trước, sẽ có người dùng ám ảnh chi môn tiếp ứng.”

Đại Vũ mở cửa ra và nói với vẻ gắt gỏng:

“Đó là ông chủ của ngươi chứ không phải ông chủ của ta!”

La Vạn Nhai vui vẻ cười nói:

“Như nhau thôi, như nhau thôi.”

“Như nhau cái gì.”

Đại Vũ đang định nổi đóa, nhưng thấy thái độ của La Vạn Nhai hiền lành như thế thì không tức giận được:

“Hắn có nói đến thành phố số 5 làm gì không?”

“Không, hắn chỉ bảo các ngươi đưa một viên Chân Thị Chi Nhãn màu vàng đến một nơi nào đó ở thế giới ngoài cho hắn, còn lại không nói gì cả...À đúng rồi, hắn nói mình tìm được một thứ rất thú vị, mời mọi người chơi cùng!”

La Vạn Nhai nói.

Đại Vũ và Zard nhìn nhau, thứ thú vị?

Thứ gì cơ?