Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2322: Chuyện Xưa Của Lý Thần Đàn




Đếm ngược 04:00:00.

Đống lửa trong trại dần lụi tắt, làm nổi bật lên ánh trắng màu bạc đặc biệt chói mắt trên đỉnh đầu.

Zard nhìn chằm chằm Trung Vũ như hổ rình mồi, luôn tìm cách để có thể giết chết đối phương trong một đòn.

Thế nhưng Trung Vũ không thèm nhìn hắn lấy một lần, mà nhìn chằm chằm vào chỗ sâu nhất trong trại bằng tròng mắt đen đặc của mình, tựa như nơi đó có một lỗ đen hấp dẫn tất cả lực chú ý của hắn.

Trong đêm đen, Lý Thần Đàn mặc áo đuôi tôm cười tủm tỉm đi ra khỏi bóng tối. Hắn lấy mũ dạ đen trên đầu xuống, hơi khom người chào tất cả mọi người, tựa như nghi thức lên sàn của một ma thuật sư nhã nhặn.

“Các vị, chào buổi tối. Rất lâu rồi chưa trở về nơi đây, thật sự khiến người ta nhớ nhung mà.”

Lý Thần Đàn với bộ tóc bạc đứng ở dưới ánh trăng tựa như được phủ thêm một tầng ánh sáng, thậm chí khiến người ta cảm thấy quá chói lọi:

“Lần trước đến đây là bao giờ nhỉ? Một ngàn năm trước à.”

Người Liên tộc kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn đến từ đâu, cũng không biết thân phận của hắn là gì, nhưng Liên Bồng và Liên Tâm thuộc dòng dõi tộc trưởng vẫn biết Lý Thần Đàn.

Khí còn bé các nàng từng ra phía sau trại chơi, lúc nhìn thấy tượng gỗ thì đều hỏi mẹ của mình: Mẹ, người này là ai.

Thế là, mẹ của Liên Bồng nói cho Liên Bồng biết, Liên Bồng lại nói cho Liên Tâm biết: Đây là nam nhân mà tộc trưởng Liên Y yêu, là một nhân vật vô cùng lợi hại.

Chỉ có điều, các nàng biết người được khắc trên tượng gỗ là ai, nhưng lại không biết trong tượng gỗ kia còn có huyền cơ khác.

Bây giờ, nhìn những con trăn thường làm bạn với tượng gỗ đang đi theo sau Lý Thần Đàn thì Liên Bồng lập tức phản ứng kịp, đây chính là nhân vật đi ra từ trong tượng gỗ!

Đối phương vẫn luôn ở trong trại, chưa từng rời đi!

Trong thời chiến tranh cuối cùng của nguy cơ Trí Giới lần trước, Lý Thần Đàn vẫn còn làm khách ở Tú Chu Châu.

Khí đó Liên tộc vẫn còn tự do buông thả, nhiệt tình nóng bỏng, nam nhân cũng không bị bắt buộc ăn Xích Tâm Cổ.

Năm đó, tộc trưởng Liên Y ép tới ép lui Lý Thần Đàn bằng kĩ thuật lái xe* tài tình của mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không nỡ ép hắn ăn Xích Tâm Cổ, không nỡ cưỡng ép hắn ở bên mình một đời.

Sau đó, Lý Thần Đàn hy sinh bản thân để ngăn cản mấy trăm vạn quân đoàn Trí Giới khi chiến đấu trong Thời Khắc Chí Ám.

Về sau, Lý Thần Đàn tử vong.

Hồ Thuyết – người sáng lập tổ chức tình báo Hồ thị, cũng chính là ông ngoại của Lý Thần Đàn đã tự mình đưa bức tượng gỗ này đến cho Liên Y - đứa cháu dâu còn chưa vào cửa của mình.

Liên Y đau lòng gần chết, vừa trông coi vừa khóc bên cạnh tượng gỗ hơn một tháng, Hồ Thuyết cũng không khuyên được, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi rồi rời đi.

Liên Y trông coi tượng gỗ cả đời không tìm bạn lữ nữa, nhưng nàng lại không biết sau khi Lý Thần Đàn mất đi thân thể, hắn đã dùng một cách khác để làm bạn bên nàng đi đến hết đời.

Hiện tại, Lý Thần Đàn xuất hiện lần nữa, dường như thời gian một ngàn năm không để lại chút dấu vết gì trên người hắn.

Trung Vũ cảm nhận được nguy cơ thì nheo mắt lại đây là cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có, giống như cái chết đang ở ngay trước mắt.

Hắn nhìn ngân tệ quay cuồng nhảy nhót ở giữa những ngón tay của đối phương, chỉ cảm thấy ánh mắt của mình như bị hấp dẫn.

Trung Vũ bình tĩnh hỏi:

“Ta biết ngươi là ai, Lý Thần Đàn. Nhưng ta khá tò mò vì trong nhận thức của ta, ngươi đã bước quá giới hạn kia, hiện tại lại khỏe mạnh đứng ở chỗ này, ngươi làm kiểu gì vậy?”

Tựa như ngưỡng cửa ở giữa cấp A và Bán Thần vậy, điểm giới hạn dung hợp với thế giới cũng là một ngưỡng cửa…

Không vượt qua thì là Bán Thần, vượt qua là một cảnh giới khác.

Sở dĩ Lý Thần Đàn và Nhan Lục Nguyên được người ta gọi là Bán Thần vì không có cách gọi nào khác về cảnh giới ở giữa Bán Thần và Thần Minh, chỉ có thể gọi họ là Bán Thần.

Làm một phép so sánh thế này: Mọi người đều được 100 điểm, ngươi có thể thi được 100 điểm vì năng lực của ngươi đạt 100 điểm, mà hai vị này đạt 100 điểm là vì trên mặt sách vở lý thuyết chỉ có 100 điểm là cao nhất.

Cho nên giữa Bán Thần và Bán Thần cũng có sự khác biệt.

Lý Thần Đàn hăng hái đánh giá Trung Vũ:

“Lại là cấp bậc Bán Thần, điều này cũng làm ta cảm thấy hơi bất ngờ. Lúc trước khi thấy ngươi, ngươi vẫn chỉ là cấp B đỉnh phong thôi, sao đột nhiên vượt qua ngưỡng của kia rồi? Theo lý thuyết, sau khi thức tỉnh trở thành thời gian hành giả chính là cấp B đỉnh phong, đấy đã coi như là thiên phú dị bẩm có tiềm lực thăng cấp Bán Thần. Nhưng ngươi bước vọt một bước đã vượt qua Bán Thần, thậm chí còn tới điểm giới hạn, như vậy không hề hợp với lẽ thường chút nào.”

Trung Vũ cười nói:

“Trên đời này còn nhiều chuyện không hợp với lẽ thường lắm, tựa như việc ngươi có thể sống lâu như vậy này, phù hợp với lẽ thường sao? Trước kia mọi người gọi ngươi là Ác ma thì thầm, bây giờ lại trở nên không chút tà ác, cái này phù hợp với lẽ thường sao?”