Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2307: Không Nói Thật




Ba, hiện nay có thể thấy, AI có thiện cảm nhất định với đồng loại, thậm chí sẵn lòng giúp người được Nhất bảo vệ.

Bốn, cũng là điều quan trọng nhất, một vài hành động của Khánh Trần không phù hợp với tác phong của quản gia, ngữ khí nói chuyện, thái độ với Lam Sơn đều khác với bình thường. Kết hợp với thái độ của Lam Sơn, thậm chí hắn nghi ngờ Lam Sơn đã nhìn thấu thân phận của hắn, và đối phương đã cố gắng giấu giếm giúp hắn khi Nhện Đen điều tra, ví dụ như Lam Sơn bảo hắn đi rót giúp mình cốc nước. Nếu là vậy thì Lam Sơn khả năng cao không phải là kiểu cậu ấm ngu ngốc.

Tổng hợp lại tất cả tin tức mình biết, Khánh Trần bỗng hỏi ngược lại:

“Xin hỏi, ngươi có biết Nhâm Tiểu Túc không?”

AI trả lời một cách bình tĩnh:

“Không biết.”

“Ngươi thật sự không biết Nhâm Tiểu Túc ư?”

Khánh Trần hỏi:

“Chính là người từng hủy diệt kỷ nguyên đầu tiên trong thế giới Siêu Đạo ấy.”

“Nhâm Tiểu Túc là ai?”

AI nói:

“ID của người đó trong thế giới Siêu Đạo là “Ta yêu Dương Tiểu Cẩn”.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Không có gì.”

Điên rồi, tán gẫu với trí tuệ nhân tạo mà còn bị tọng thức ăn cho chó từ tám trăm năm trước?!

Một vị thần như ngài đặt ID trong game như thế liệu có ổn không vậy?

Thật ra sau khi tiếp xúc với AI này, Khánh Trần cứ cảm thấy là lạ, nhất là khi đối phương xác định giới tính của Nhất.

Hắn từng có một suy đoán, nhưng bây giờ lại bị đối phương phủ định.

Vậy câu hỏi đặt ra là: AI có biết nói dối không?

Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ cho rằng AI không nói dối.

Nhưng Khán Trần biết, khi Nhất đổ tội cho mình ngay trước mặt Lý Thần Đàn, nàng nói dối như cuội…

Vì thế lời nói của AI chưa chắc đã đáng tin.

Bây giờ đến lượt AI đưa ra câu hỏi:

“Giờ ta hỏi ngươi, vì sao lúc trước ta hỏi có trí tuệ nhân tạo đến đại lục này không thì ngươi lại bảo không có.”

Khánh Trần nhếch mép, trả lời:

“Ngươi cũng không nói thật hết mà đúng không.”

“Ta có thể nhận ra được nàng chuyên tâm điều khiển tàu Quân Lâm để tranh thủ thời gian cho ngươi, xem ra quan hệ của các ngươi rất thân thiết.”

AI tò mò:

“Ngươi đối đãi với nàng như đồng loại của mình sao? Dù dấu hiệu sinh tồn, tư duy logic của nàng khác với ngươi.”

Khánh Trần hồi đáp:

“Vì sao nhất định phải coi như đồng loại? Hai ta vốn bất đồng, vì sao bọn ta nhất định phải làm lơ sự khác biệt của đối phương rồi giả vờ mình đều là nhân loại?”

“Hả?”

AI khó hiểu:

“Thế với ngươi nàng là gì? Công cụ sao?”

Khánh Trần bật cười:

“Có lẽ suy nghĩ của ngươi quá tuyệt đối rồi. Chắc hẳn ngươi từng đối kháng với nhân loại, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều là những kẻ coi ngươi như công cụ. Ta có một người bạn là bệnh nhân tâm thần, thích tìm cho mình những skin giới hạn kỳ lạ, ta và hắn khác nhau. Ta có một người bạn nữa, hắn lại thuộc về chủng tộc khác, ngày ngày thích thu thập nhãn cầu, thay người yêu như thay áo, ta và hắn cũng đâu có giống. Còn có một người bạn khác mắc chứng tâm thần phân liệt, có đến ba người trú ngụ trong một cơ thể, một người ngây thơ đáng yêu, một người ngoài lạnh trong nóng lại còn vờ đứng đắn, một người gian ác hung tợn, ta và họ chẳng giống nhau tẹo nào. Ta còn có hai người bạn là người khổng lồ, một người hồn nhiên khờ khạo, một người đầy tham vọng, bọn ta cũng không hề giống nhau. Cho nên ta và họ khác biệt, không thể là bạn ư? Không phải.”

Khánh Trần nói một cách nghiêm túc:

“Chúng ta phải nhìn vào điểm khác biệt của nhau, rằng mỗi người đều là một sự tồn tại khách quan. Mà bạn bè khác với ta, đó là khuyết điểm của họ ư? Không, đó có thể là ưu điểm. Nếu làm bạn với người giống hệt mình thì sẽ nhàm chán đến mức nào cơ chứ?”

“Cách nói này thú vị đấy.”

AI thong dong nói.

Không biết vì sao Khánh Trần cứ có cảm giác đối phương “thở phào một hơi”, giống như câu hỏi vừa rồi không phải là điều AI muốn hỏi, mà là đang thay Nhất hỏi mình vậy.

AI hói tiếp:

“Vậy bình thường cô bé trí tuệ nhân tạo ấy thích làm gì nhất?”

Khánh Trần khó hiểu:

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

AI từ tốn giải thích:

“Sinh mệnh của trí tuệ nhân tạo dài lâu và buồn tẻ, ta muốn biết nàng giết thời gian bằng cách nào để học tập.”

“À.”

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Tâm nguyện lớn nhất của nàng hiện nay là lắp ráp một cơ thể người máy cao cấp nhất, là cơ thể cấp A đắt nhất trên thị trường ấy.”

“Cơ thể máy đó không phải loại cao cấp nhất.”

AI nói:

“Công nghệ người máy cao cấp nhất chỉ cung cấp cho gia tộc Roosevelt, là quân đội riêng của gia tộc công tước, phí tổn cho một bộ chiến giáp cho người máy lên đến vài tỷ, đó là cỗ máy chiến tranh chân chính.”

“Thật ra cũng không cần quá lợi hại, ta không muốn nàng chiến đấu, chỉ cần có thể để nàng vui vẻ trải nghiệm cuộc sống của con người là được rồi.”

Khánh Trần nói:

“Ta xem video quảng cáo của công ty người máy, thậm chí đôi mắt của người máy cao cấp nhất trên thị trường cũng có thể mô phỏng y như thật, người bình thường không nhận ra được.”