Lúc này, Lam Sơn và các con em quý tộc còn chưa biết mưu đồ bí mật của quân phản kháng, nhưng Khánh Trần đã biết rồi.
Trước đó, người da đen mà Nhện Đen bắt được cũng không phải là chủ mưu của quân phản kháng, chủ mưu là một kẻ hoàn toàn khác.
Lam Sơn ngồi trong phòng khách, nói với Khánh Trần:
"Nhớ phải chọn thời điểm thích hợp để trà trộn vào đám nô lệ trong thế giới Siêu Đạo. Ngoài ra, hãy bảo các nô lệ rửa chiếc xe cho sạch sẽ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường về. Nơi Tài Quyết Giả từng đến quá quỷ quái, ta không muốn ở thêm ngày nào nữa."
"Vâng, thưa đại thiếu gia."
Khánh Trần hơi khom người, chuẩn bị lui ra.
Nhưng đúng lúc này, Lam Sơn lại chỉ cặp kính giả lập trên bàn:
"Đợi một chút, ngươi khồng lấy thiết bị của ngươi à? Nhớ tập luyện kỹ càng hơn vào ban đêm, đừng èo uột như thực phẩm để người ta cắt tái. Dẫu sao ngươi cũng là một cao thủ cấp C trong thế giới thực, ta còn mong ngươi dẫn ta luyện cấp đấy. Đợi ngươi bắt đầu tập luyện, ta đến chỗ người da trắng mua cho ngươi một danh sách để vượt qua 136 thế giới Đa Nguyên, để ngươi cảm nhận được sự thoải mái trong gia tộc pháp sư sấm sét."
Khánh Trần lại nhìn về phía bàn trà. Thì ra còn có trang bị cho mình, hơn nữa còn là kính giả lập tiện mang theo nữa cơ.
Mấy nhóc con cháu nhà quý tộc này toàn là mấy thằng cu nghiện net, cứ như không có thể giới Siêu Đạo là chúng không sống nổi vậy.
Nhưng Khánh Trần cũng có thể hiểu, kiểu trò chơi như thế giới Siêu Đạo còn mạnh hơn những con game trên điện thoại của thế giới thực. Một thế giới vừa chân thực lại vừa không có quy tắc, rất dễ khiến con người ta trầm mê vào đó.
Đây cũng là lý do gia tộc Roosevelt có thể hút tiền tài từ thế giới Siêu Đạo liên tục.
Hắn lại liếc sang Lam Sơn, thằng con ngốc nghếch nhà địa chủ, rồi quay người bỏ đi.
Màn đêm buông xuống, Khánh Trần quay trở lại phòng của mình, xoay qua xoay lại kính giả lập trong tay.
Thứ đồ chơi này không khác lắm so với kính VR trong thế giới hiện thực. Hắn lại vào cửa khẩu thần kinh trong thế giới Siêu Đạo, trông có vẻ còn tiên tiến hơn thứ của cứ điểm trên không số hiệu Quân Lâm.
Ngay lúc này, cửa phòng hắn bị người ta gõ vang.
Khánh Trần kiêu ngạo nói:
"Vào đi, cửa không khóa."
Cửa được mở ra, vang lên cọt kẹt, năm hầu gái người châu Á mặc tất dây đen, đồng phục hầu gái trắng đen xen kẽ. Một trong số đó khẽ giọng nói:
"Quản gia đại nhân, chúng ta đến đây theo lời dặn của ngài. Nhưng chúng ta chưa từng hầu hạ ngài trước đây, không biết ngài có yêu cầu gì không?"
Khánh Trần thầm thở dài trong lòng. Quản gia này khi còn sống cũng biến thái quá rồi đó, chơi một lần năm em luôn à?!
Nô lệ đúng là không có nổi quyền con người.
Hắn đứng dậy, sửa sang cổ áo lại một chút rồi cầm lấy cây roi da của mình trên mặt bàn, lạnh lùng nói:
"Đầu tiên, hãy thụt xì dầu một trăm cái để làm nóng người, sau đó hít đất thêm một trăm cái nữa."
Những nữ nô lệ nhìn nhau. Các nàng đã từng nghe nói quản gia chơi rất biến thái, nhưng cũng không ngờ hắn lại chơi kiểu biến thái đến mức này.
…
100 cái squat, 100 cái chống đẩy, người bình thường chưa được huấn luyện bao giờ thì khó có thể hoàn thành.
Nhưng những việc đó chỉ như bài tập thể dục với Khánh Trần mà thôi.
Năm nữ nô lệ đi vào phòng của quản gia biến thái giữa đêm hôm khuya khoắt với một tinh thần hiến thân vì sự nghiệp phản kháng, họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải chịu đựng sự khuất nhục và tra tấn, cuối cùng hoàn thành vụ ám sát.
Kết quả sự việc phát triển hoàn toà"n khác với những gì họ tưởng tượng.
Quá biến thái!
Nếu chơi theo kiểu này thì ngươi bảo bọn ta mặc bít tất có dây nịt đến làm gì? Để bọn ta mặc đồ thể thao đến không được à?!
Nhưng lúc này, Khánh Trần nhìn năm nữ nô lệ muốn ám sát mình, hắn vung roi lên, “chát” một tiếng giòn giã:
“Còn chờ gì nữa? Bắt đầu squat đi, phải làm cho chuẩn vào, ngẩng đầu ưỡn ngực, lưng phải thẳng, có thể hơi nghiêng về trước; hai chân mở rộng bằng vai, không được cong lưng, bàn chân song song với nhau, mũi chân hướng về phía trước…”
Các nữ nô lệ sợ bị vụt, hồi trưa họ mới bị ăn một trận đòn roi của quản gia, bây giờ ai muốn nếm thử nữa? Có thể không cần chịu đòn là tốt nhất!
Họ bắt đầu squat, dù bình thường các nàng làm việc trong dinh thự thì đến cái thứ 70 cũng hết chịu nổi, sống lưng đã đẫm mồ hôi.
Khánh Trần ngồi thảnh thơi trên ghế sofa xem điện thoại, Nhất gửi tin nhắn đến:
“Ngươi chĩa ống kính vào các nàng giùm ta, ta muốn nhìn.”
Khánh Trần:
“…”
Sở thích quái đản của Nhất khiến biến thái cũng phải cạn lời.
Hắn nhắn lại:
“Bây giờ ngươi có thể xâm nhập mạng dân dụng của đại lục phía Tây không?”
Mười giây sau Nhất mới trả lời:
“Các tiếp điểm của mạng dân dụng bị cứ điểm dữ liệu của người dùng chia cắt hết rồi, cấu trúc mạng ở đây lạ lắm, vị trí của ta bây giờ là tầng thứ nhất, tức là mạng công cộng, ở trên đây chỉ có nền tảng xã giao có thể xem được thông tin công khai và tin tức mới. Tầng thứ hai là tầng thông tin cá nhân, ta muốn xâm lấn thiết bị điện tử của người khác thì nhất định phải đột phá cứ điểm dữ liệu, nhưng muốn làm được điều này cần phải có một chiếc máy tính lượng tử mạnh. Hơn nữa, ta ngờ rằng dưới tầng thứ hai còn có tầng thứ ba, tầng thứ tư, thậm chí là tầng thứ năm…