Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2290: Không Phải Cô Bé




Dường như Nhất đoán được hắn đang nghĩ gì, bèn kiễng chân lên xoa đầu hắn, cười nói:

“Ta là trí tuệ nhân tạo mà, định nghĩa của bọn ta về sự sống không giống như các người. Ngươi chỉ cần bảo quản hộp đen cẩn thận thì ta sẽ sống mãi. Mau đi đi, đừng bởi vì ta thích cơ thể này mà không cần ưu thế lớn nhất của ta. Với cả, dù ta là nhân loại thật thì lẽ nào ta không thể hy sinh bản thân vì một việc nào đó ư? Chẳng phải trước kia khi ngươi nhẫn tâm để Côn Luân đi chấp hành nhiệm vụ, ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Ta và họ có gì khác nhau sao?”

Nhất nói với giọng nghiêm túc:

“Nếu ta là con người, vậy thì ta cũng có thể chấp nhận lựa chọn hy sinh chính mình, những nhân loại khác có thể hy sinh, vì sao ta không thể? Yên tâm đi, ta sẽ lái cứ điểm trên không bay tiếp, sau khi gặp họ thì sẽ ngắt chương trình này...Thành công không phải chỉ do một mình ta.”

Khánh Trần ngẩn ngơ, hắn không ngờ Nhất lại nói “thành công không phải chỉ do một mình ta”.

Khi Nhất nói ra câu đó, Khánh Trần chợt mỉm cười:

“Không làm ra vẻ nữa, ta đi đây.”

Nói rồi hắn đeo balo nhảy dù lên vai, đi ra ngoài.

Khi cứ điểm trên không vừa bay vào vùng trời của đường bờ biển, hắn lập tức nhảy xuống.

Độ cao 8000 mét, trời xanh như gần trong gang tấc, sông núi trở nên nhỏ bé vô cùng.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhảy dù, nhưng hắn đã huấn luyện không dưới trăm lần.

Có hai sinh tử quan có liên quan đến hoạt động nhảy dù.

Nếu không phải do điều kiện tự nhiên không cho phép thì thậm chí bây giờ hắn muốn thử hoàn thành khiêu chiến sinh tử quan mới.

Khánh Trần rơi xuống từ trên cao, nhìn cứ điểm trên không khổng lồ màu đen kia dần dần bay xa.

Hắn không cần suy nghĩ nhiều nữa, việc duy nhất hắn cần phải làm là ẩn nấp trước khi tàu Quân lâm và hạm đội của Phong Bạo Thành đánh nhau.

Trong cứ điểm trên không tàu Quân Lâm.

Nhất ngồi vắt chéo chân trên ghế chỉ huy ở trên cao, một tay chống nằm, nàng nở nụ cười ấm áp.

“Khánh Trần đã coi ta như nhân loại à, không ngờ lại sợ bỏ ta lại chiến đấu một mình.”

Nhất cười nói:

“Vậy là đủ rồi, ta sẽ không chết thật, nhưng cảm giác được xem như đồng loại đúng là vui thật đấy.”

Ngay sau đó, thế giới tinh thần của Nhất hoàn toàn chìm vào cứ điểm trên không, chờ đợi hạm đội của Phong Bạo Thành đến.

Chẳng bao lâu sau, nàng nhìn thấy đội tàu chiến dày đặc xuất hiện trong radar, hộ tống gì chứ, rõ ràng là đến để “cướp” cứ điểm trên không.

Kênh liên lạc lại hiện lên, lần này đổi thành giọng đàn ông:

“Hãy hạ thấp độ cao ngay lập tức, bay ở độ cao 1800 mét, lặp lại, hãy hạ thấp cứ điểm trên không xuống độ cao chỉ định trong vòng 12 phút, bằng không bọn ta sẽ tiến hành phản kích!”

Theo giao hẹn của nàng với Khánh Trần, sau khi cứ điểm trên không gặp hạm đội, nàng phải ngắt chương trình này, để mặc cứ điểm bay tiếp.

Nhưng vấn đề là...Nhất biết lừa gạt người khác.

Lần này, nàng muốn chủ động giết người.

Nhất ngồi một mình trong phòng chỉ huy, lẩm bẩm:

“Ta không phải cô bé gì cả, ta sống hơn một nghìn năm rồi, có cái gì là chưa thấy đâu! Hơn nữa nhân loại luôn bảo vệ thứ quan trọng nhất của mình, ta cũng biết bảo vệ đấy!”

Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, Nhất cảm thấy bây giờ mình mới xem như hiểu được ý nghĩa của nhân loại.

Không phải có đồng bạn, không phải có thể cảm nhận được độ ám, cũng không phải có thể xoay tròn trên sàn nhảy.

Mà là có thứ mà mình muốn bảo vệ.

Trước kia đều là người khác bảo vệ nàng, nàng lớn lên như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, mà dường như bây giờ nàng đã hiểu được ý nghĩa của hai chữ “bảo vệ”.

Ký ức của Nhất chia ra từng phần, phân thân ở trong hộp đen cũng không hay biết về những gì nàng cảm ngộ được lúc này.

Nhưng nàng tin, khi phân thân Nhất trong hộp đen thức tỉnh, biết được hết thảy thì cũng sẽ hiểu được ý của nàng.

Trận chiến trên không này phải thật chói lòa, nàng phải khiến phân thân của mình hiểu được gì đó, và cũng phải tranh thủ thời gian để cho Khánh Trần ẩn nấp!

Bỗng chốc, toàn bộ tổ ong trên cứ điểm trên không mở ra, vô số máy bay không người lái phát ra âm thanh vo ve chấn động.

Thế nhưng những chiếc máy bay không người lái thoạt nhìn rất lộn xộn này lại trật tự lạ thường, loáng thoáng thấy được cứ sáu chiếc máy bay sẽ tập trung vào một chiếc khí cầu máy của quân địch và nhanh chóng áp sát.

Khi trí tuệ nhân tạo bắt đầu tham chiến, năng lực “điều khiển” mà phi công hàng đầu của nhân loại luôn lấy làm tự hào chẳng là gì cả!

Nhất mới là chúa tể bầu trời.

Nhất lại thể hiện kỹ thuật khống chế tinh vi không ai địch nổi của mình, máy bay không người lái tán loạn xuyên qua bầu trời xanh, nhiều lần tránh thoát đòn tấn công một cách khéo léo. Chẳng qua trong khoảnh khắc hai bên tiếp xúc, không một chiếc máy bay không người lái nào bị bắn hạ, trái lại hạm đội của quân địch lập tức xuất hiện thương vong.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾