Ngoài biệt thự càng ngày càng sôi nhộn nhịp, thế giới số 136 vốn vắng vẻ cũng náo nhiệt hẳn lên...
Tất cả con nhà giàu ở Phong Bạo Thành bị Lam Sơn gọi tới đều ngoan ngoãn chia thành từng nhóm, FFF cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, trước kia những cậu ấm cô chiêu người da trắng này có bao giờ liếc hắn một cái.
Khánh Trần cũng không ngờ, hắn còn chưa đến Phong Bạo Thành mà đã gom được một đám con em nhà quyền quý của Phong Bạo Thành rồi.
Khánh Trần và FFF đã bàn bạc với nhau, dẫn dắt từng đội một thì quá chậm.
Hắn nhận ra sau mỗi lần phá đảo khi vào lại sẽ gặp những cửa ải khác nhau, hoàn toàn không trùng lặp.
Nói cách khác, khi nào Khánh Trần phá đảo 20 lần thì sẽ đi qua hết 6666 gian mật thất, đến lúc đó hắn sẽ tổng hợp lại phương pháp vượt ải tất cả các mật thất, viết thành một bản hướng dẫn, sau đó họ sẽ kiếm tiền bằng cách bán hướng dẫn phá đảo…
Bây giờ FFF vẫn cứ cảm thấy khá đáng tiếc khi bán nghề nghiệp phá đảo, nhưng Khánh Trần lại trả lời:
“Ai bảo ta chỉ có thể phá đảo mỗi phó bản này?”
Sau hơn 20 tiếng làm việc liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng Khánh Trần đăng xuất, bỏ lại sau lưng mớ hỗn loạn trong thế giới Siêu Đạo.
Họ sắp đến đại lục phía Tây rồi, đường bờ biển của đại lục đã xuất hiện ở rìa radar của cứ điểm trên không tàu Quân Lâm!
…
“Dự tính sẽ đến bờ biển sau 45 phút nữa, hiện tại đường bờ biển đã xuất hiện trong radar của chúng ta, điều này có nghĩa là chúng ta cũng xuất hiện trong radar của họ.”
Nhất đứng trong phòng chỉ huy yên lặng nhìn mô hình 3D, thứ hiển thị trên mô hình không phải bản đồ, thay vào đó là những con số 0 và 1 nhấp nháy liên tục.
Khánh Trần trầm mặc, Nhất nhìn hắn rồi lặng lẽ đưa cho hắn một chiếc balo nhảy dù:
“Ngươi phải đi thôi, ngay khi đến đường bờ biển ngươi phải rời khỏi tàu Quân Lâm.”
Thật ra Khánh Trần đã lên kế hoạch rời khỏi cứ điểm trên không trước rồi.
Có hai nguyên nhân:
Đầu tiên, sau khi cứ điểm trên không hạ cánh chắc chắn phải bị Phong Bạo Thành kiểm tra toàn diện, hiện nay tất cả người da trắng trên cứ điểm đã bị giết chết, nhất định đối phương sẽ xác định cứ điểm trên không bị tấn công.
Đến lúc đó, với tình trạng miệt thị người da đen và người gốc Á ở đại lục phía Tây, họ sẽ giết toàn bộ người sống sót trên cứ điểm để bảo đảm không có ai lẻn vào đại lục.
Vì vậy Khánh Trần không thể trà trộn vào trong nhóm người da đen và người gốc A, đây cũng là nguyên nhân hắn thả những người đó đi.
Thứ hai, khi phát hiện đại lục phía Tây có thế giới ảo Siêu Đạo, hắn nhận ra rằng trong những ngày qua không một người da trắng nào trên cứ điểm trên không đăng nhập vào trò chơi ắt hẳn sẽ khiến người nhà, người yêu của họ nghi ngờ.
Có lẽ hiện nay Phong Bạo Thành đã biết cứ điểm trên không xảy ra vấn đề, chẳng qua vẫn luôn giả vờ không biết, chờ Khánh Trần chui đầu vào lưới.
Kênh liên lạc của cứ điểm trên không được mở ra, một giọng nói dịu dàng vang lên:
“Chào mừng tàu Quân Lâm về nhà, bên ta sẽ cử hạm đội hộ tống, trở về nào, công tước Phong Bạo đã chuẩn bị dạ tiệc chúc mừng các vị.”
Sau khi tắt kênh liên lạc đi, Nhất nói:
“Không phải hộ tống, mà là đến tiếp quản cứ điểm trên không trước, một khi chúng ta có hành động khác thương là họ sẽ bắn hạ cứ điểm ngay. Khánh Trần, ngươi cần phải đi thôi, đến boong tàu đi, biến mất trước khi họ đến nơi. Theo ghi chép trước kia về tuyến đường của cứ điểm trên không, có 18 thôn làng nằm rải rác ở nơi đó, đều là điền trang của quý tộc, tạm thời ngươi có thể ẩn nấp ở đó.”
Khánh Trần vẫn không nhúc nhích.
Nhất khó hiểu:
“Ngươi còn chờ gì nữa?”
Khánh Trần hỏi:
“Ta đi rồi thì ngươi phải làm sao bây giờ.”
Theo kế hoạch ban đầu của hắn và Nhất, hắn mang theo hộp đen của Nhất rời đi, dù sao Nhất là chương trình, chỉ cần mang theo hộp đen thì Nhất vẫn tồn tại.
Mà trong cơ thể Nhất đang sử dụng có chip định vị, nó gắn liền với kho năng lượng, không thể tháo dỡ.
Vì thế không thể mang cơ thể này đi được.
Khánh Trần có thể mô phỏng sóng vô tuyến của radar mảng pha, ẩn nấp hoàn toàn khỏi tầm nhìn của đối phương. Trong chiến tranh hiện đại, mọi người đã quen với tác dụng của radar, có thể tránh né radar của đối phương thì có thể che giấu sự tồn tại của mình trong phạm vi dò xét của radar.
Nhưng hiện nay kế hoạch có sự thay đổi, trong những ngày Nhất bám vào cơ thể máy móc này, Khánh Trần đã quen sống chung với “người” sống sờ sờ chứ không phải một chương trình máy tính.
Nhất sẽ thay những bộ quần áo đẹp, thậm chí ngày nào nàng cũng rửa mặt, tắm táp để bảo vệ làn da nano của mình, sẽ ngồi trên boong tàu của cứ điểm, cảm nhận ánh nắng cuối ngày, cùng với gió đêm trong những buổi tà dương.
Bởi vậy, khi Khánh Trần thật sự phải rời đi một mình, bỏ lại cơ thể của Nhất trong cứ điểm trên không, hắn sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí có cảm giác như mình vứt bỏ đồng đội.
Hắn thật sự coi Nhất như một con người.