Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2269: Cái Chết Hư Ảo




Người da đen trả lời:

“Dù là cao thủ cấp S thì khi bị cắt cổ cũng sẽ chết.”

“Vậy là được rồi!”

Khánh Trần nhìn đồng hồ, sắp hết một tiếng cưỡng chế đăng xuất rồi, thế là hắn lập tức đứng dậy đi đến khoang giả lập, chuẩn bị một lần nữa tiến vào thế giới Siêu Đạo!

Nhất dò hỏi:

“Khánh Trần, có phải ngươi bị giết trong đó rồi không?”

“Làm gì có chuyện đó!”

Khánh Trần lớn tiếng:

“Tuyệt đối không có khả năng ấy!”

Nói xong hắn chui vào khoang giả lập.

Nhất cười nói:

“Haha, người đâu mà hiếu thắng thế.”

Khánh Trần lại kết nối với máy tính não, giọng nói của AI vang lên:

“Phát hiện sóng não của người chơi cũ, giữ nguyên vẻ ngoài hay lựa chọn vẻ ngoài mới?”

Hắn bình tĩnh trả lời:

“Không thay đổi.”

“Lần trước tiến vào ở điểm ra đời 13, có thay đổi địa điểm khác không?”

Khánh Trần nói tiếp:

“Không thay đổi.”

Ánh sáng nhu hòa màu trắng rút đi, hắn lại xuất hiện trên con đường lúc trước.

Một giọng nói đầy giễu cợt vang lên:

“Lần đầu tiên ta gặp được người mới kiên cường thế đấy, mới qua một tiếng đã dám vào tiếp à? Không đổi điểm ra đời, cũng không chỉnh mặt?”

Dứt lời, Khánh Trần lại bị tấn công ngay tắp lự.

Lần này Khánh Trần đã thấy rõ, đối phương cầm kiếm laser, một nhát đâm xuyên qua trái tim mình.

Hắn thầm cười khẩy.

Acc của mình chỉ là acc trắng, thứ đáng giá duy nhất trên người nổ mất tiêu, sau khi sống lại không có phúc lợi dành cho người mới nữa, chết bao nhiêu lần cũng được.

Ta có thể sơ xuất vô số lần, nhưng các ngươi chỉ có thể sai một lần duy nhất.

Khánh Trần nằm trong khoang giả lập và nhắm mắt lại, tránh cho Nhất phát hiện hắn lại bị giết ngay khi vừa mới vào vào thế giới ảo.

Hắn lần nữa hồi tưởng hình ảnh ban nãy, tìm kiếm cơ hội phá giải tình thế.

Đến khi một tiếng trôi qua, Khánh Trần lại kết nối với máy tính não!

Lần này hắn không mảy may do dự, hắn nghiêng người sang bên trái như thể đoán trước được hành động của đối phương, trước khi người kia kịp thời phản ứng hắn lập tức lách người đến bên cạnh cá sấu, rút dao găm bên hông kẻ đó rồi chém vài nhát lên eo đối phương.

Chỉ trong nháy mắt, Khánh Trần phát huy trọn vẹn mọi cơ bắp mà một người bình thường có thể khống chế được trên cơ thể mình.

Đâm cá sấu xong, hắn lại lao về phía một người khác.

Nhưng hắn chưa kịp giết xong kẻ tiếp theo đã bị kiếm laser chém từ phía sau.

Nhóm này có tổng cộng chín người, muốn giải quyết họ cũng không phải việc gì dễ dàng.

Khánh Trần nằm trong khoang giả lập, lại mô phỏng cảnh tượng vừa rồi trong đầu rồi suy nghĩ kế hoạch hết lần này đến lần khác. Còn Nhất cứ chống cằm, nằm nhoài trên tay vịn của khoang giả lập, dường như không hề cảm thấy nhàm chán vì phải chờ đợi lâu.

Trong những năm tháng buồn tẻ đằng đẵng, nàng đã quen với tác dụng phụ tựa như thứ thuốc độc mạn tính của thời gian, hiện nay có người ở bên đã là tốt lắm rồi.

Một tiếng sau, Khánh Trần lại tiến vào.

Tia laser xuyên qua cơ thể, hắn lại chết.

Lại một tiếng sau, ngay khoảnh khắc Khánh Trần tiến vào, hắn xoay người tránh thoát kiếm laser chém về phía mình. Trong nháy mắt lộn nhào về phía trước, hắn tiến đến trước mặt tên mặt lệch và giơ chân đá mạnh vào đũng quần đối phương.

Ngay sau đó, hắn chui qua háng của người đó rồi nhanh nhẹn đứng dậy, đẩy đối phương về phía tên còn lại, rồi bị kiếm laser đâm thủng cùng với tên mặt lệch kia.

Sắc mặt của Khánh Trần không hề thay đổi.

Từ khi hắn xuất hiện ở điểm hồi sinh cho đến khi đối phương nhìn thấy hắn rồi vung kiếm chém, trong lúc đó có một khoảng thời gian phản xạ, thời gian giơ tay là khoảng 1.7 giây.

Nếu Khánh Trần đủ nhanh thì có thể né tránh!

Khánh Trần bị giết chết liên tục, sau đó tiến vào thế giới Siêu Đạo hết lần này đến lần khác, không hề nhụt chí.

Không biết từ bao giờ, trong từ điển của Khánh Trần đã không có từ “nhụt chí” nữa rồi.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là khi Jindai Yunhe kéo hắn đi trên nền tuyết.

Hoặc là khi hắn thoát khỏi căn cứ A02?

Những người trong thế giới Siêu Đạo chẳng qua là vượt qua vài phó bản thế giới đa nguyên trong trò chơi, chơi vài trò chơi tương tự chiến tranh mà thôi.

Còn Khánh Trần, vài tiếng trước hắn mới giết hơn 1200 người!

Trên đời này, hổ dữ vĩnh viễn là hổ dữ, cừu non vĩnh viễn là cừu non!

Lần thứ 14, Khánh Trần giết hai người.

Lần thứ 15, Khánh Trần giết một người.

Lần thứ 16, Khánh Trần giết bốn người.

Bắt đầu từ giờ khắc này, phe đối phương không còn đủ chín người nữa, bởi vì còn bị cưỡng chế đăng xuất một tiếng đồng hồ, đến khi đăng nhập lại tuy có đồng đội đưa vũ khí nhưng cũng cũng phải bắt đầu lại từ cấp F như Khánh Trần.

Lúc này, Khánh Trần chỉ cần tiến vào sớm hơn họ một giây, đó là ưu thế cực lớn!

Trên thực tế, tiểu đội đi săn ở điểm ra đời đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, họ ngán ngẩm với việc giết Khánh Trần hết lần này đến lần khác, thậm chí là sợ hãi.

Họ không sợ chết, bởi vì chết ở đây là hư ảo.