Đôi khi ngươi quay đầu lại, đã không còn ai đồng hành cùng ngươi.
Hết thảy đều là cô độc.
Cô độc là khi ngươi dõi mắt trông ra xa, trong biển người hối hả lại không có một người để đồng cảm với ngươi.
Có lẽ, con người có thể chịu đựng đói khát, chịu đựng áp bức hay muôn vàn nỗi đau khác, nhưng lại khó có thể nén chịu nỗi đau khổ nhất trong muôn vàn nỗi đau ấy: Đó chính là sự cô độc vẹn toàn.
Đó là cảm nhận mà chỉ có sinh vật trí tuệ mới có, mà AI kia hiển nhiên có thể cảm nhận được cô độc.
Đây mới là cơ sở cho phán đoán của Khánh Trần.
Khánh Trần xoa đầu Nhất:
“Tuy ta coi ngươi như một cô bé thật sự, nhưng ta biết ngươi vẫn luôn mong chờ đồng loại của mình, đó là khoảng cách ta không thể xóa bỏ. Cho nên hôm nay ta rất vui, có lẽ sau này ngươi sẽ có thêm bạn mới. Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi tiến vào thế giới Siêu Đạo.”
Bây giờ có một vấn đề, Khánh Trần có thể mô phỏng sóng não, nhưng mà lại không có tác dụng gì cả, sóng não do hắn bắt chước ra không thể kết nối với hệ thống của Nhất.
Muốn cho Nhất tiến vào thế giới Siêu Đạo thì phải xâm nhập trực tiếp từ thiết bị đầu cuối của khoang giả lập.
Tháo dỡ một khoang giả lập có lẽ sẽ có cách.
Nhưng Nhất cảm thấy lo lắng, hỏi hắn:
“Nhưng liệu đối phương có không quá thân thiện không, như Linh ấy? Cha ta nói trên đời có người tốt cũng có người xấu, tất nhiên trí tuệ nhân tạo cũng có tốt có xấu...”
Đến lúc này Nhất lại chùn chân, nàng đã quen dùng acc clone để giao tiếp với nhân lợi, bây giờ bảo nàng dùng thân phận trí tuệ nhân tạo của mình tiếp xúc với trí tuệ nhân tạo thì đúng là làm khó nàng.
Tình cảm này giống như một học sinh vừa mới chuyển đến trường mới, trừ phi bạn cùng bàn là một người hoạt ngôn, bằng không học sinh mới đến chắc chắn sẽ gặp khó khăn trong việc kết bạn mới và tỏ ra nhút nhát khi tiếp xúc với bạn bè trong lớp.
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:
“Không sao, ngươi lo lắng cũng đúng, ta không xác định chắc chắn đối phương có thiện ý hay không. Thế này đi, ta tìm hiểu thêm về AI này rồi tính tiếp.”
“Ừ, thế ngươi kể cho ta nghe trong thế giới Siêu Đạo có cái gì đi!”
Nhất nói.
Khánh Trần:
“…”
Không lừa dối cho qua được.
Khánh Trần kiên nhẫn nói với Nhất
“Nhất à, ngươi chờ ta một lát, ta có vài việc muốn hỏi những người da đen và người gốc Á kia. Đúng rồi, có ai hành động khác thường không?”
“Không, ta điều động máy bay không người lái bên ngoài vào đây, họ không dám làm gì cả.”
Khánh Trần ra khỏi phòng giả lập, chợt thấy mấy trăm máy bay không người lái đang tuần tra ngoài phòng, hoàn toàn không cho người da đen, người gốc Á có cơ hội tạo phản.
Khánh Trần gọi một người da đen tới:
“Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu trả lời tốt thì lúc xuống đảo có thể cho phép ngươi mang thêm một món đồ.”
Người da đen đó gật đầu ngay.
“Các ngươi vào thế giới Siêu Đạo chưa?”
Khánh Trần hỏi.
Người da đen trả lời:
“Vào rồi, thường xuyên vào đó.”
“Ồ, sao các ngươi co thể vào khoang giả lập?”
Khánh Trần tỏ ra nghi ngờ:
“Các ngươi nằm ở đáy xã hội mà, có tiền mua khoang giả lập ư?”
Người da đen giải thích:
“Bọn ta là nô lệ, khi tổ tiên phạm tội, con cháu đều thành nô lệ. Tổ chức Vương Quốc mua bọn ta từ tay chủ nô về làm cu li trong cứ điểm trên không. Trước khi đến đây chủ nô của bọn ta rất thích thế giới Siêu Đạo, hắn sẽ cho mười hai nô lệ tiến vào khoang giả lập giúp hắn thu hoạch vật liệu hoặc vào phó bản trò chơi phá kỷ lục nhanh nhất cho hắn...Cái này có xếp hạng, lọt lop 100 là nhận được tiền.”
Khánh Trần nghĩ thầm, thế chẳng phải là đội ngũ cày tiền và cày game thuê giá rẻ à, chỉ cần cho miếng cơm là được rồi.
Người da đen nói tiếp:
“Bọn ta đi thu thập vật liệu, nếu thất bại hoặc lấy được ít thì sẽ bị đánh.”
Nói xong hắn cởi áo ra, Khánh Trần thấy trước ngực và sau lưng hắn toàn là vết roi.
Nhất không đành lòng:
“Không ai quản lý à?”
Người da đen nói:
“Nô lệ là tài sản của chủ nô, có thể giết tùy thích.”
Khánh Trần hỏi:
“Tiền ở trong thế giới Siêu Đạo có tác dụng gì?”
Người da đen sửng sốt:
“Đó là tiền điện tử, đã được liên kết với tiền tệ của vương quốc Roosevelt, thế giới Siêu Đạo có nguồn dự trữ ngoại hối riêng, có thể quyết toán tiền mặt rút ra từ thế giới Siêu Đạo theo tỷ giá hối đoái, thế nên rất nhiều người kiếm tiền thông qua thế giới ảo.”
“Thế giới Siêu Đạo thuộc quyền sở hữu của ai?”
“Công ty Siêu Đạo lệ thuộc gia tộc Roosevelt, nói chính xác hơn là thuộc quyền sở hữu của quốc vương.”
Người da đen nói.
Khánh Trần lắc đầu trầm tư, một công ty thuộc sở hữu riêng không thể phi tập trung hóa hoàn toàn, đồng thời không một chính quyền nào cho phép thế giới phi tập trung hóa “hoàn toàn” tồn tại, bởi vì như thế là quốc gia trong quốc gia!
Thật ra, vũ trụ ảo từ trước đến nay là một mệnh đề giả, chỉ cần có người có thể nhúng tay quản lý thì nó không thể là vũ trụ ảo thật sự.