Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2265: Thế Giới Siêu Đạo




Khiến tất cả mọi người trong thành phố chết đuối...

Bấy giờ AI mới từ tốn nói:

“Đây là kỷ nguyên đầu tiên của thế giới Siêu Đạo, lúc đó thế giới vẫn còn rất yếu ớt, chỉ có một thành phố nhỏ, thế nên nó bị hủy diệt vì một người có được lực lượng mạnh mẽ. Không ai có thể cứu vớt thế giới này ngoại trừ chính bản thân người chơi.”

“Sau đó thì sao?”

Khánh Trần hỏi.

“Sau đó kỷ nguyên thứ hai bắt đầu.”

AI trả lời.

Ngay sau đó, trong hình ảnh tiếp theo, các người chơi sống lại ở điểm hồi sinh, bắt đầu chật vật đối mặt với đống đổ nát, xây dựng lại nhà cửa…

Đương nhiên, việc trùng kiến ở thế giới Siêu Đạo nhanh hơn bên ngoài, có thể tiến thẳng vào phó bản của trò chơi để lấy được vật liệu xây dựng.

Nhưng chuyện một người hủy diệt cả thế giới như thế này dường như cho thấy cơ chế vận hành của thế giới Siêu Đạo khá là lơi lỏng.

Đột nhiên Khánh Trần nói:

“Khoan đã, có thể phóng to hình ảnh đầu tiên một chút không, ta muốn nhìn xem người kia là ai.”

Hình ảnh được phóng to, ngay sau đó Khánh Trần bỗng cảm thấy vui vẻ.

Đó chẳng phải là vị thần của đại lục phía Đông Nhâm Tiểu Túc sao?! Còn không thèm đổi mặt luôn!

Nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý, chỉ có thành viên Kỵ Sĩ mới tạo nghiệp như thế…

Khánh Trần hỏi:

“Đúng rồi, thế giới Siêu Đạo của ngươi đã tồn tại bao lâu rồi?”

AI trả lời:

“863 năm.”

Khánh Trần khiếp sợ, thế giới trò chơi vậy mà lại tồn tại 883 năm rồi ư?

Nói cách khác, sau khi Nhâm Tiểu Túc đặt ra quy tắc cho khu cấm kỵ số 001 xong thì không đến thế giới khác du ngoạn luôn, 863 năm trước hắn chạy đến đại lục phía Tây chơi một chuyến rồi mới đi.

Hơn nữa vừa ra tay đã khiến thế giới Siêu Đạo bước vào kỷ nguyên thứ hai…

Đấy là chuyện mà con người nên làm à?

Không, đấy là chuyện do thần làm…

Khánh Trần dò hỏi:

“Người này là ai?”

AI trả lời:

“Một nhân vật thần bí, hắn nói mình cất giấu con đường thành thần ỏ một góc nào đó trong 365 thế giới phó bản, sau đó biến mất.”

Khánh Trần ngạc nhiên, con đường thành thần!

Vậy mà lại là con đường thành thần sao!?

Khánh Trần hỏi:

“Con đường thành thần này là cái gì?”

“Không thể trả lời.”

AI đáp.

“Có ai tìm được nó chưa?”

“Không có ai. Ban đầu có vô số người tìm kiếm nhưng đều không tìm được.”

Bây giờ, Khánh Trần không xác định được rốt cuộc AI này có biết thân phận thật sự của Nhâm Tiểu Túc không, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Nhưng hắn biết, món quà thú vị mà Nhâm Tiểu Túc dày công để lại chắc chắn không phải phương pháp thành thần và cách phá đảo trong thế giới trò chơi, mà là con đường thành thật thật sự!

Theo hiểu biết của Khánh Trần, trong lịch sử Nhâm Tiểu Túc không phải là một người bác ái, đối phương sẽ rỗi hơi để lại bí mật cho chủng tộc khác ở đại lục phía Tây sao? Câu trả lời là không.

Vì vậy bao nhiêu người của đại lục phía Tây đều không tìm được bí mật ấy đương nhiên là vì điều kiện quan trọng nhất nào đó không phù hợp với sự sàng chọn của Nhâm Tiểu Túc.

Không phải là bí mật để lại cho Kỵ Sĩ đến sau đấy chứ?

Bí mật chính là món quà bất ngờ mà cường giả ăn no rửng mỡ để lại...

Vốn dĩ Khánh Trần chỉ định đến thế giới Siêu Đạo tùy ý dạo chơi thôi, nhưng bây giờ thì khác rồi!

Hơn nữa, quan trọng nhất là nếu bí mật này nhắc đến Nhất, hoặc có thể giúp Nhất thấy được thông điệp bí ẩn mà cha mình để lại, chắc Nhất sẽ vui lắm nhỉ?

Chắc chắn rồi.

Khánh Trần nói:

“Ta còn một câu hỏi nữa…”

Nhưng hắn chưa kịp nói xong thì vầng sáng màu trắng dần dần tan biến, ngay sau đó hắn xuất hiện trong một thành phố công nghệ rộng lớn. Thành phố này như được đúc nên từ sắt đen, đường sá chằng chịt phức tạp, trên bầu trời còn có vô số loại xe bay không biết tên qua lại không ngớt, nom vô cùng náo nhiệt!

Bây giờ mới là 4 giờ sáng ở đại lục phía Đông, nhưng ở đại lục phía Tây lại là ban ngày!

Khánh Trần cạn lời, trí tuệ nhân tạo này không kiên nhẫn gì cả, mình mới hỏi mấy câu mà đối phương lại đột nhiên truyền tống mình ra như thế này đây…

Thật ra, Khánh Trần xác định AI đó chắc chắn đã có được tư duy độc lập!

Hắn quan sát bản thân tỉ mỉ, ngoại trừ một bộ quần áo màu trắng thì không có gì khác, không đúng, trong túi quần còn có một chiếc chìa khóa, không biết dùng để làm gì.

Khánh Trần không kịp nghĩ thêm thì chợt thấy bên cạnh có người nhìn mình chòng chọc.

Một người chơi đầu cá sấu thân người nhìn chằm chằm vào hắn, còn có một người chơi mặt xanh lam bị bóp lệch cũng theo dõi hắn, kỹ thuật chỉnh mặt của đối phương vặn vẹo biến dạng giống như bị bán thần đấm lõm một bên mặt.

Người cá sấu mở miệng nói:

“Người chơi này là ngươi da trắng, mau cướp đồ của hắn!”

Tức khắc Khánh Trần cảm thấy mình quá sơ ý.

Thì ra người da trắng lại không được chào đón thế giới Siêu Đạo ư?! Vậy chẳng phải tự dưng mình tăng độ khó lên à? Trải nghiệm trò chơi quá kém!

Khánh Trần xoay người bỏ chạy, vừa chạy hắn vừa làm quen với sức mạnh của mình.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH - FULL): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….🩸