Trước mặt họ là thiết bị kết nối tế bào thần kinh đã được thiết lập lại xong.
Xung quanh không có ai, ngoại trừ Khánh Trần, gia chủ và Khánh Kỵ thì không ai biết được nơi này đang xảy ra chuyện gì.
Khánh Trần nhét người da trắng vào trong máy, Khánh Kỵ tò mò hỏi:
"Ngươi muốn cướp hết thảy ký ức của hắn, sau đó ngụy trang thành hắn?"
"Ừ."
Khánh Trần gật đầu:
"Muốn lẻn vào bờ bên kia của Cấm Đoạn Chi Hải thì phải có một thân phận mới được. Bên trong cứ điểm không trung của vương quốc hẳn phải có các biện pháp an ninh vô cùng nghiêm ngặt mới đúng. Muốn thâm nhập vào đó thì không thể chỉ có một gương mặt thôi, phải biết được hết thảy mật lệnh của họ nữa. Đến bờ bên kia của Cấm Đoạn Chi Hải, nếu muốn hòa nhập vào xã hội đó thì còn phải có quan hệ xã hội nữa.”
Vốn dĩ trong kế hoạch của Khánh Trần cũng không có khâu cướp đoạt ký ức này, nhưng đã có máy móc thì phải biết tận dụng.
Khánh Kỵ khởi động thiết bị:
"Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì ta cũng không khuyên nhiều nữa. Nhưng nói thật, với giá trị con người bây giờ mà ngươi còn dám mạo hiểm bản thân thì ta cảm thấy rất khâm phục."
Nếu ở lại đây thì Khánh Trần chính là chủ nhân tương lai của Khánh thị, nắm giữ quyền lực khủng khiếp.
Nếu chết ở bờ bên kia của Cấm Đoạn Chi Hải thì Khánh Trần cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm.
Khánh Trần lắc đầu, nói lời phủ định:
"Nếu gia tộc Roosevelt ở bờ bên kia Cấm Đoạn Chi Hải đủ mạnh thì ở trước mặt họ, Khánh thị bây giờ cũng chỉ có thể bị nghiền ép mà thôi. Đến lúc không còn Khánh thị, mang tiếng gia chủ Khánh thị thì có ích lợi gì? Bắt đầu đi."
Thiết bị đã khởi động nhưng lại đột nhiên xảy ra sự cố, chỉ thấy trong dây của thiết bị kết nối tế bào thần kinh tóe ra tia lửa.
Ngay sau đó, chíp và bo mạch chủ bên trong cũng hư hết.
"Hư rồi?"
Khánh Trần cau mày:
"Hôm qua sau khi cướp đoạt ký ức xong, còn có ai có cơ hội tiếp xúc với cái máy này?"
Khánh Kỵ bình tĩnh:
"Một tên người hầu câm chuyên phụ trách chăm sóc thiết bị."
"Hắn ở đâu?"
Khánh Trần hỏi.
"Hôm nay hắn phụ trách trực ban, trông nom bên ngoài phòng của lão gia tử."
Khánh Kỵ nói:
"Lão gia tử gặp nguy hiểm rồi."
...
Giờ phút này, lão gia tử ở trong phòng nói:
"Mang trà mới vào đi."
Nghe vậy, người hầu câm ở ngoài cửa bèn vội chuẩn bị trà đại hồng bào mà lão gia tử thích nhất. Hắn thận trọng bưng khay bằng hai tay rồi bước vào bên trong, khi nhìn lão gia tử đang đưa lưng về phía mình thì ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.
Thế nhưng lão gia tử lại nói:
"Lạ thật, ta vẫn nghĩ không ra ngươi tìm được cơ hội từ lúc nào mà ngay cả người hầu câm bên cạnh ta cũng bị ngươi chế thành con rối."
Cơ thể của người hầu câm hơi khựng lại, nhưng lại nở nụ cười rồi dần nâng thẳng cái thân thể lọm khọm lên:
"Ngài thật thông minh. Trong những năm gần đây, người khiến ta có áp lực nhất chính là ngài. Tháng trước nữa, ta chỉ hơi lộ ra chút sơ hở đã bị ngài giết liên tục một nghìn con rối. Năm đó ta thật đúng là không dám tiếp cận ngài, sợ bị lộ sơ hở. Không ngờ ta nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thể giấu được."
Con rối dùng chữ "ngài" để nói chuyện, cho thấy hắn thật lòng khâm phục ông lão này.
Nếu không phải có vị này trấn thủ trên núi Ngân Hạnh, lại không ngừng điều tra ra những manh mối liên quan đến hắn suốt tám năm qua, e rằng Khánh thị đã sớm đổi chủ.
Con rối tò mò hỏi:
"Sao ngài phát hiện ta được, lại còn tìm được những con rối kia nữa? Ta tự nhận rằng bây giờ đã không để lại chút dấu vết gì ở ngoài cả....Ta có một suy đoán, muốn nói ra cho ngài biết để xem có đúng hay không."
Ông lão bình tĩnh nói:
"Cứ nói đừng ngại."
Con rối suy tư nói:
"Mấy năm trước, tuy rằng ngài vẫn luôn tìm ta nhưng chút manh mối đó đều bị ta cắt đứt, hẳn là không tìm được mới đúng. Sự thật cũng chứng minh, trong những năm đó ngài không thể gây tổn thương nặng gì cho ta được....Thế nhưng sau khi ngục giam số 18 sụp đổ, bàn cờ Thiên Địa, vật cấm kỵ ACE-002 dưới đáy ngục giam không cánh mà bay, Khánh Trần trong ngục giam trở thành kỵ sĩ, giả chết thoát thân, Lý Thúc Đồng và đồng đội được đội ảnh tử của Khánh thị cứu, liên kết những điều này lại giống như một giao dịch to lớn..."
Dường như tốc độ suy nghĩ của con rối khá chậm, giống như phải gom rất nhiều tin tức lại rồi tập trung xử lý. Tuy rằng năng lực tổng hợp tin tức mạnh mẽ nhưng CPU lại khá cũ kỹ.
Cuối cùng hắn đưa ra phán đoán:
"Hẳn là giữa ngài và Lý Thúc Đồng có giao dịch. Ta đoán nội dung giao dịch rất có thể là: Ngài giúp Lý Thúc Đồng cứu bằng hữu, còn hắn thì phải làm cho Khánh Trần trở thành kỵ sĩ, sau đó làm cho vũ khí Thiên Cơ của Thần Minh Quyền Trượng Hào rơi xuống, mở ra máy nhận vật cấm kỵ đã phủ bụi từ lâu. Hắn sẽ lấy bàn cờ Thiên Địa cho ngài? Sau đó ngài dựa vào bàn cờ Thiên Địa tìm được ta, cũng giết hết một nghìn con rối của ta. Vì vậy ta suy đoán, ngài có thể giết hết một nghìn con rối của ta không chút dấu vết là dựa vào bàn cờ Thiên Địa đó? Rốt cuộc nó có tác dụng gì?"