Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2246: Phố Phong Tình




Cho đến lúc này họ mới hiểu được cảm giác hoảng sợ của cư dân thành phố số 10.

Đám gián tập kích rất nhiều nơi nhưng nơi nào cũng rất chính xác: Mọi chi nhánh của ủy ban quản lý trị an PCE, nơi đội cảnh vệ đóng quân, tất cả nơi ở của thành viên thuộc Jindai, nơi chỉ cho họ Takane ra vào.

Lúc này Pháp Ngoại Cuồng Đồ Chương Tam đang đi trên đường dài. Hắn rất cảm kích chế độ họ Takane của Jindai. Chế độ này giúp hắn gom hết thành viên Jindai và tay sai của Jindai lại với nhau, dễ dàng tìm được họ.

Trong khoảng thời gian đi đến thành phố số 20 này thì hắn cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng chính là vì xác định những mục tiêu tấn công này.

Tiểu Tam biết rõ hắn mới là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của Phụ Huynh. Chỉ khi hắn thành công thì cuối cùng kế hoạch của Phụ Huynh mới có thể hoàn thành.

Nghĩ tới đây, Tiểu Tam đã không nhịn được ảo tưởng lúc mình trở lại biểu thế giới Kình Đảo sẽ uống rượu và khoác lác thế nào với mọi người trong nhà.

Trong nơi đóng quân của đội cảnh vệ có quan chỉ huy đang gào thét:

"Mau đóng cửa lại, cầm súng phun lửa lại đây! Đạn không có tác dụng!"

Súng bình thường bắn đánh nhân loại thì còn được, nhưng đối diện với đám gián chi chít này, cho dù bắn hết cả băng đạn thì đám gián cũng chẳng giảm đi bao nhiêu, thậm chí còn không nhìn ra được có gì khác với lúc trước.

Vì vậy chỉ có thể dùng RPG, đạn nổ trên không, súng phun lửa.

Mắt thấy miệng cống nơi đội cảnh vệ sắp rơi xuống, binh lính bèn đi lấy súng phun lửa từ trong kho. Kết quả lúc đám gián bò đến trước miệng cống thì chỉ hơi dừng lại, sau đó bỗng nhiên vỗ cánh bay lên.

Chỉ thấy chúng nó dễ dàng bay lên không trung, trông như mây đen vừa hạ xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng đen nghịt trước mắt, binh lính thuộc đội cảnh vệ chỉ cảm thấy suy sụp. Mẹ nó, bật hack xuyên tường luôn hả!

Gián không chỉ mọc ra cái miệng để cắn người mà còn biết bay nữa, ai thấy mà không hoang mang?

Nói thật, nếu lúc trước thứ tấn công nhân loại ở thành phố số 10 là gián triều mà không phải là thử triều, không biết Hội Phụ Huynh có thể bảo vệ được thành phố hay không nữa.

Nhất là ở trước mặt đám gián có thể bay lên tầng ba mươi, ngươi có muốn trốn ở đâu cũng không được!

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi đã khiến nơi đóng quân của đội cảnh vệ thất thủ, những người lính kia chỉ có thể tiếp tục lui về đằng sau những vật kiến trúc một cách hốt hoảng chứ chẳng còn cách nào khác cả.

Các chính khách trong thành phố số 20 còn thảm hơn các chính khách trong thành phố số 10 nhiều. Ngay cả bản thân còn chưa bảo vệ được, bởi vậy đội cảnh vệ đâu có thời gian mà quan tâm đến họ?

Không ai ngờ rằng thị trấn quan trọng dưới sự quản lý của tập đoàn tài chính Jindai nhìn như khổng lồ vậy mà lại thất thủ bằng cách này.

Bắt đầu từ đêm nay, Hội Phụ Huynh không còn là một tổ chức dân gian nữa. Nó đã trở thành một quái vật khổng lồ mới đang dần vùng lên, là một quái vật khổng lồ có thể làm tập đoàn tài chính bị thiệt hại nặng.

Mọi người đều phải đánh giá lại sự tồn tại của nó một lần nữa.

Cũng chính vào lúc này, góc Tây Nam trong thành phố số 20 vẫn chưa bị đám gián tàn phá. Nhưng cứ điểm ở không trung mà "Quân Lâm Hào" của vương quốc đang đậu đã bắt đầu ra lệnh tập kết với tất cả thành viên đang được nghỉ ngơi.

Trong cứ điểm, Nikita đã bị hủy dung ngồi trên ghế chỉ huy với khuôn mặt dữ tợn, yêu cầu hết thảy thành viên đang nghỉ phải đến cứ điểm không trung trong vòng ba mươi phút.

Sau đó họ sẽ bay lên không trung lần nữa.

Lần trước boong tàu ở cứ điểm không trung nổ tung, bởi vậy dẫn đến việc Nikita có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp bị thương đến 89%. Nếu không phải là siêu phàm giả cấp A, sợ rằng nàng đã chết vì suy kiệt rồi.

Bây giờ Nikita không còn khuôn mặt xinh đẹp nữa. Nàng bọc kín cả người mình lại, trên mặt cũng đeo mặt nạ, đợi sau khi khỏi hẳn sẽ cấy da nano.

Nàng mở điện thoại lên, lạnh lùng nhìn tám ảnh của Khánh Trần trong điện thoại, trong ánh mắt tràn ngập sự thù hận.

Nếu trong lòng một người phụ nữ chỉ có thù hận, vậy nàng sẽ bằng lòng kéo cả thế giới vào biển lửa.

Trong một cửa hàng nào đó trên phố Phong Tình, Khánh Trần kéo một người da trắng đang hôn mê, chẳng hề hoang mang mà bình tĩnh bước trên hành lang.

Trong cửa hàng này đã không có ai, tất cả mọi người đều bị gián triều dọa chạy mất, chỉ còn căn nhà trống rỗng và Khánh Trần mà thôi.

Hắn gọi điện thoại đến cho Khánh Kỵ:

"Số 169 phố Phong Tình, tới đón ta."

Một giây sau, Khánh Kỵ mở ám ảnh chi môn ra trên phố Phong Tình, tìm nhà có biển số 169 rồi bước vào.

Thấy hắn bước vào, Khánh Trần tò mò hỏi:

"Ngươi đến đây nhanh như vậy....là vì trước đây ngươi đã đến phố Phong Tình này rồi đúng không."

Khánh Kỵ lườm hắn:

"Chủ tịch hội đồng quản trị cần gì phải quan tâm đến chuyện nhỏ này? Đi thôi."

Nói rồi, hắn tạo ra một cái ám ảnh chi môn khác, dẫn Khánh Trần trở lại trang viên Ngân Hạnh trong thành phố số 5.