Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2243: Khống Chế Dư Luận




Trong những tin tức do truyền thông đăng tải, thật ra chưa có nguồn tin nào đưa tin về chỉ số thông minh của Khánh Trần, không có chuyện gì thì nhắc đến mấy chuyện ngoài lề, nhiều nhất là chiến thuật kỳ dị, đánh Jindai, Kashima trọng thương, nhưng những việc này cũng có người nổi tiếng làm qua, không thể chứng minh được chỉ số thông minh của Khánh Trần đạt đến trình độ nào.

Nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy chính nàng giống như bị lực lượng thuần túy thuyết phục.

Chỉ cảm thấy trí não mà nàng luôn tự hào, ở trước mặt Khánh Trần cũng chả đáng là gì.

512 yêu cầu này sẽ trở thành bản tóm tắt cuộc họp, sau đó Lý Khả Nhu phụ trách theo sát, xác định chỉnh đốn và cải cách đã hoàn thành hay chưa.

Đây là lượng công việc cực kỳ lớn, nhưng Lý Khả Nhu không cảm thấy đau đầu, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ phấn khởi...Mở cuộc họp xong, tất cả các lãnh đạo của các phe phái Khánh Thị đều mướt mồ hôi, dù sao chẳng có ai là sạch sẽ cả, sợ Khánh Trần đột nhiên đọc tên mình lên. Cũng may, ngoại trừ giết gà dọa khỉ lúc đầu ra, những chuyện Khánh Trần nhắc đến sau đó đều tránh đi những thành viên hội đồng quản trị đang ngồi đây, giống như có ý định cho qua mọi chuyện.

Nhưng mà cuối cuộc họp, Khánh Trần đột nhiên nói:

“Chỗ của tôi còn giữ là 311 nội dung yêu cầu duy trật tự, nhưng tạm không nhắc đến trong cuộc họp này, trước kia các vị đã làm gì thì trong lòng đều tự hiểu rõ. Cho các vị thời gian, tự đi tìm vấn đề, sau đó soạn thảo hồ sơ về biện pháp và kế hoạch về cuộc chỉnh đốn cải cách của các vị rồi nộp lên cho ta. Đây là cơ hội cuối cùng, mong các vị quý trọng nó.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật ra Khánh Trần không nói rõ hắn đã biết cái gì, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.

Ngươi tự sửa chữa chín cái, kết quả còn sót một cái, mà cố tình một cái kia mới là cái Khánh Trần biết được, vậy việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Khánh Trần không muốn xử lý ngươi, ngươi sẽ không sao, nếu Khánh Trần muốn xử ngươi, quân quyền tài chính đều tập trung lại, ai có khả năng phản kháng chứ?

Các lãnh đạo thầm hô xui xẻo, lúc trước mọi người đều trông ngóng Khánh Chuẩn nhường vị trí, ai ngờ được người đến còn ác hơn cả Khánh Chuẩn chứ...

Nhưng lúc này mọi người lại đột nhiên phát hiện, tất cả mọi người đều được sắp xếp công việc mới, chỉ có Khánh Thường, cha của Khánh Thi vẫn không có việc.

Có người bắt đầu hả hê, Khánh Thường rõ ràng là một trong những người có công trong kế hoạch quét sạch lần này, lại bị vứt bỏ một cách vô tình sao?

Họ lặng lẽ dời tầm mắt sang, lại phát hiện Khánh Thường vẫn bình chân như vại ngồi đằng kia, vẻ mặt không hề thay đổi.

Khánh Trần nói:

“Khánh Thị thành lập tổ đốc tra tuần sát, Khánh Thường đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ tuần tra, ai phản đối giơ tay.”

Mọi người thầm hoảng sợ, Khánh Thường đột nhiên biến thành khâm sai đại thần cầm trong tay Thượng Phương Bảo Kiếm!

Tính hình gì thế này, gia chủ đã tin tưởng Khánh Thường đến mức này rồi sao! Không lẽ bên trong còn có chuyện mờ ám gì đó?! Khánh Trần không giải thích nhiều:

“Tan họp.”

Hắn dẫn đầu đi ra khỏi phòng, rất nhiều lãnh đạo đột nhiên ngồi tê liệt trên ghế thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Họ chỉ cảm thấy sáu tiếng đồng hồ của ngày hôm nay còn dài hơn cả sáu năm.

Chỉ xét riêng mức độ quen thuộc của Khánh Trần đối với tập đoàn, sau này nếu còn muốn lừa trên gạt dưới lừa gạt gia tộc, chỉ e là không còn được nữa.

Khánh Khôn đứng dậy dẫn theo Khánh Nhất rời đi, ông nói nói:

“Ba còn đang nghĩ không biết sau này ngươi có tranh đấu với hắn hay không, hiện tại xem ra ngươi vẫn còn rất ngoan ngoãn, ngươi đấu không lại ngài ấy đâu.”

Khánh Nhất dở khóc dở cười:

“Con cũng không muốn đấu với hắn, ngươi đừng có suy nghĩ bậy bạ suốt ngày được không?”

Màn đêm buông xuống.

Khánh Trần đứng ở trước phòng nhỏ nơi sườn núi, kiên nhẫn nói:

“Ta đã làm xong chuyện cần làm, ngài cũng mau quay về làm việc cho Khánh Thị đi, nhân viên nghỉ hưu lại vào nghề, phát huy năng lượng dư thừa của bản thân là chuyện tốt. Sau khi cơ thể khôi phục cơ năng rồi cũng đừng ở trong nhà cũ mãi, rảnh rỗi đi tới đi lui nhiều một chút.”

Ông lão ở trong nhà nghẹn một lúc lâu:

“Mau biến đi.”

“Kế hoạch lần này của ta khá nguy hiểm, còn việc khi nào quay về, ta cũng không rõ.”

Khánh Trần đột nhiên nghiêm túc.

Ông lão hỏi:

“Nhất định phải đi sao?”

“Đúng vậy.”

Khánh Trần gật đầu:

“Chúng ta nhất định sẽ có một trận chiến với bờ bên kia của biển Cấm, bây giờ có ba vấn đề.”

“Thứ nhất là chúng ta không hiểu biết đối thủ, đối thủ lại nhờ vào Kashima, Jinda mà hiểu biết chúng ta, thua thiệt về tin tức như thế này sẽ rất bất lợi cho việc đánh nhau, chúng ta hoàn toàn không biết đối phương có thể lấy ra bao nhiêu lực lượng để đánh. Đến bây giờ, chúng ta thậm chí còn chưa biết rõ thể chế xã hội ở phía đối diện, giống như là chế độ nô lệ, nhưng vẫn chưa thể xác thực. Vương quốc và tổ chức tương lai khống chế dư luận quá chặt chẽ, ở thế giới bên ngoài cũng rất khó điều tra được.”