Cô gái ngạc nhiên thốt lên:
"Ta cũng ở tầng 17, sau này chúng ta có thể ra ngoài chơi cùng nhau rồi."
Ương Ương nói câu khách sáo:
"Được đấy."
Ba cô gái vui vẻ nói chuyện với nhau, hoàn toàn coi Khánh Trần là người vô hình, khi thang máy lên đến tầng 17, cô gái bên cạnh tươi cười bước ra:
"Mọi người ở phòng nào vậy, trông hai người đều cao một mét bảy nhỉ, là người mẫu sao..."
Khi đang nói chuyện, cô gái nhìn thấy Khánh Trần, Ương Ương và Dĩ Dĩ cùng đứng lại ngay căn phòng đối diện nàng, phòng 1722?
Cô gái hàng xóm dần dần há to miệng, miệng líu ríu liên tục, giống như có người đột nhiên ấn nút tắt tiếng, không nghe được âm thanh nào nữa.
"Mấy người?"
Lúc này Khánh Trần đã mở cửa rồi, Ương Ương cười nói:
"Có dịp thì cùng đi chơi nhé, bọn ta vào nhà trước đây."
Nói xong, cửa phòng đóng sập ngay trước mặt cô gái hàng xóm.
Kết cấu căn hộ đối diện giống hệt nhà nàng, nên nàng biết rõ phòng đối diện chỉ có một phòng ngủ!
Mà hai cô gái trẻ đẹp vừa nãy vừa mới bước vào phòng với một chàng trai!
Hiệu quả cách âm của cánh cửa ở mức trung bình, cô gái có thể nghe thấy giọng Ương Ương ngạc nhiên thốt lên:
"Đây là lần đầu tiên anh trai dẫn con gái về nhà nhỉ, ta hơi ngại một chút ấy anh."
Cô gái hàng xóm: đúng là tam quan sụp đổ.
Bước vào căn phòng, giờ chỉ còn ba người đối diện với nhau, cuộc ganh đua mới chính thức bắt đầu.
Tần Dĩ Dĩ nhìn khắp căn phòng, đầu tiên nàng đi đến tủ quần áo, lấy bộ ra giường mới tinh trải trên ghế sô pha, sau đó cười nói với Khánh Trần:
"Như thế này ngươi có thể ngủ thoải mái hơn, bây giờ vẫn là tháng tư, ban đêm trời sẽ khá lạnh. À đúng rồi, ta thấy trong tủ có đồ dùng vệ sinh và khăn tắm mới, rất mềm, nhân tiện trong tủ lạnh cũng có rau sống và thịt sống còn tươi vừa mới bỏ vào hôm nay nữa, ngươi muốn ăn gì, ta có thể nấu cho ngươi, tài nấu nướng của ta tốt lắm đấy."
Cô gái này ở trước mặt Khánh Trần rõ ràng là dịu dàng hơn đôi chút, cũng tự nhiên như ở nhà mình hơn.
Ương Ương nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm nghĩ, Tần Dĩ Dĩ đột ngột dùng chiêu này khiến nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Hai người đã hứa sẽ là chị em tốt của nhau mãi mãi, sao ban ngày vẫn yên bình, mà đêm về lại vụng trộm vậy?
Ương Ương tò mò quan sát căn phòng:
"Thật ấm áp, khá giống với nhà của ngươi ở đường Hành Thự ở thế giới biểu, có điều nhỏ hơn căn đó một chút, nhưng cũng ấm không kém."
Vẻ mặt của Tần Dĩ Dĩ đen như đít nồi.
Đối với Tần Dĩ Dĩ, nuối tiếc lớn nhất trong đời nàng chính là Khánh Trần là người du hành thời gian, còn nàng thì không.
Nàng hiểu rõ một chuyện rằng, cuộc sống của một người du hành thời gian luôn bị chia nhỏ, và thời gian cũng được chia đều giữa thế giới trong và thế giới biểu.
Khi Khánh Trần trở lại thế giới biểu, thời gian của nàng lại được cố định ở thế giới trong.
Vì vậy, nàng không thể đồng hành cùng Khánh Trần một cách toàn vẹn.
Nàng đã tìm ra điểm yểu của Ương Ương, chính là rất vụng về chuyện nội trợ, cũng không dịu dàng gì.
Còn Ương Ương cũng đã tìm được điểm yếu của Tần Dĩ Dĩ, chính là không mang danh phận của một người du hành thời gian...Một mối quan hệ yêu xa thì có kết quả gì tốt đẹp?
Khánh Trần vờ như không nghe thấy gì, bật máy chiếu 3D lên, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của các nàng bằng chương trình truyền hình đang chiếu trên máy chiếu 3D.
Tần Dĩ Dĩ đứng dậy đi vào bếp nấu cơm, Ương Ương híp mắt cười nói:
"Cám ơn nha!"
Nói rồi, nàng liền đi đến bên cạnh Khánh Trần định cùng nhau xem chương trình truyền hình.
Kết quả là nàng còn chưa kịp xem được hai giây thì Tần Dĩ Dĩ đã đi tới, kéo nàng dậy:
"Đi thôi, chị Ương Ương, chúng ta cùng nhau nấu ăn, nấu ăn vui lắm đấy."
"Ấy? Ấy? Thả ta ra, thả ta ra?"
Ương Ương bất lực kêu lên.
Một lát sau, Khánh Trần bất lực nhìn Tần Dĩ Dĩ kéo cổ tay Ương Ương, kéo lê nàng từ trên lầu xuống phòng bếp.
Ương Ương ngồi xổm trên sàn nhà như trượt băng, gương mặt bất lực nhìn Khánh Trần.
Một tiếng sầm vang lên, cửa phòng bếp đóng lại.
Đừng ai mơ được ở riêng một mình với Khánh Trần.
Thành thật mà nói, tính cách của Ương Ương rất khó đối phó, chẳng mấy ai có thể làm đối thủ của nàng, chỉ có tính tình ngay thẳng như Tần Dĩ Dĩ mới có thể phá vỡ cái tính nhí nha nhí nhảnh này của nàng ta...
Khánh Trần yên tâm thở phào một hơi, cuối cùng cũng có chút thời gian được ở một mình rồi.
Cả ngày hôm nay hắn đều luôn thận trọng, chỉ sợ chạm phải nút kích hoạt cảnh tượng của một trận chiến bi thảm, thật sự chẳng dễ dàng gì.
Lúc này, hắn đang suy nghĩ, các hoàng đế cổ đại lấy nhiều vợ như vậy có phải mệt mỏi lắm không...sao lại phải rước phiền phức vào người làm gì.
Một lúc sau, Tần Dĩ Dĩ và Ương Ương bưng bữa tối ra, cà chua xào trứng cuộn, ớt xanh xào thịt, đơn giản vô cùng.