Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2201: Vân Đỉnh




Khánh Kỵ không nói thêm gì nữa, hắn nhìn hai cô gái và cười nói:

“Giờ không có xem mắt gì nữa, tiếp theo ta sẽ điều chỉnh lại hành trình của các ngươi và Khánh Trần, trước khi lên kế hoạch xong xuôi các ngươi có thể hoạt động tự do. Đúng rồi, ở đây có hai tấm thẻ tín dụng đen của ngân hàng trực thuộc Khánh thị, hạn mức không giới hạn. Các ngươi muốn mua cái gì đều được bọn ta chi trả.”

“Cái này thì không cần, bây giờ ta cũng có tiền.”

Khánh Trần đứng dậy, nói.

Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ mỉm cười đẩy thẻ đen lại:

“Bọn ta nghe theo Khánh Trần.”

“Kế tiếp các ngươi định làm gì?”

Khánh Trần hỏi:

“Muốn đi đâu, ta đi với các ngươi.”

“Đi mua quần áo.”

Ương Ương cười tủm tỉm:

“Hai bọn ta đều chỉ có mỗi bộ quần áo trên người, mà phải ở đây hơn mười ngày nữa, không thể không có quần áo thay được.”

Buổi chiều, Khánh Kỵ không đi theo, Khánh Trần và hai cô gái đến trung tâm thương mại, thấy bọn họ đi xem hơn trăm cửa hiệu mà không biết mệt.

Hai cô nàng thấy bộ nào ưng ý thì thử ngay, sau đó đi ra khỏi phòng thử đồ và xoay tròn như công chúa trước mặt Khánh Trần, hỏi hắn có đẹp không.

Vóc dáng của hai người vốn đẹp sẵn, Khánh Trần nhìn mà hoa cả mắt.

Nhưng ngoại trừ lúc thử quần áo, bọn họ luôn nắm tay nhau đi đằng trước, không ai để ý đến Khánh Trần…

Khánh Trần chợt nhận ra, thì ra khi đi mua sắm với con gái, cao thủ cấp A cũng sẽ thấy mệt…

Gần tối, Khánh Trần nói:

“Khách sạn tốt nhất thành phố số 5 tên là Vân Đỉnh, bây giờ ta đưa các ngươi qua đó, sáng mai lại đến đón các ngươi.”

Ương Ương nghiêng đầu, nàng nhìn Khánh Trần treo đầy túi quần áo trên người:

“Ngươi ở đâu?”

“Ta đang ở trong căn phòng nhỏ 30 mét vuông ca ca để lại, nơi đó chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, các ngươi không ở được đâu.”

Khánh Trần nói.

“Ai nói không ở được.”

Ương Ương nói:

“Hai bọn ta ngủ cùng nhau trên giường trong phòng ngủ, ngươi ra ghế sofa ngủ đi.”

Khánh Trần:

“…”

Phải bắt đầu sống chung rồi à?

"Diện tích căn phòng này không lớn lắm, tổng cộng chỉ có hơn 30 mét vuông, khách sạn thoải mái của các ngươi không ở, cứ phải tới đây chen chúc làm gì."

Khánh Trần nói.

Tần Dĩ Dĩ đột nhiên nói:

"Bọn ta cũng muốn đến xem nơi anh trai của Ảnh Tử từng ở lúc còn sống mà."

Khánh Trần hỏi:

"Ngươi từng gặp anh trai ta sao?"

"Đã từng, hắn thường đến Hỏa Đường, Hỏa Đường của bọn ta từng có thỏa thuận với hắn, cố định cung cấp thịt bò và phấn hoa cẩm tú núi cho quân đội Ảnh Tử, lần nào cũng là đích thân hắn đến lấy."

Tần Dĩ Dĩ nói:

"Nhưng lần nào ta gặp hắn hắn cũng đều đeo khẩu trang cả."

Ương Ương cũng nói thêm:

"Ta cũng gặp rồi."

Khánh Trần không nói gì nữa, hai cô gái này trông có vẻ rất hòa thuận, nhưng thực ra họ luôn ngầm so kè lẫn nhau.

Mối quan hệ của họ bây giờ hơi kỳ lạ.

Cả hai đều đến từ Hỏa Đường, trước đây cũng từng gặp nhau một vài lần, mối quan hệ tất nhiên là thân thiết.

Nhưng vấn đề là bây giờ mọi người đều duy trì mối quan hệ cạnh tranh, chắc chắn ai nấy đều đang giữ cho mình một tâm tư riêng.

Ban ngày, hai người họ trông như chị em thân thiết, không ai chủ động nói chuyện với Khánh Trần.

Đó là do họ vẫn chưa tìm ra cách giải quyết vấn đề tình cảm của mình, ai nói chuyện riêng với Khánh Trần sẽ cảm thấy rất ngượng, tốt hơn hết là hai người trò chuyện với nhau rồi vứt Khánh Trần sang một bên.

Hai người nắm tay nhau cũng là vì muốn ngăn cản người con gái khác chủ động đến tìm Khánh Trần?

Ba người bước vào thang máy, ngay lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì có người vội vàng chạy đến trước cửa tòa nhà ấn nút mở cửa.

Cô gái ngoài cửa bước vào thang máy, chính là cô gái xăm trổ, người hàng xóm mới của Khánh Trần, người kia nhìn Khánh Trần trong thang máy, rồi lại nhìn sang Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ ở bên cạnh, lập tức sững người tại chỗ.

Mặc dù ngoại hình của Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ không phải tuyệt đối tinh xảo, nhưng nhất định là trên tiêu chuẩn 90 điểm, thêm vào đó, hai người đều là siêu phàm giả độc lập, khí chất không thể so với nữ tử bình thường.

Vì vậy, cả hai cùng lúc xuất hiện trong thang máy khiến cô gái bên cạnh nhất thời bị sốc.

Khánh Trần nhắc nhở:

"Xin chào, ngươi có muốn vào không."

Lúc này, cô gái hàng xóm mới nhìn thấy Khánh Trần đeo khẩu trang:

"Ngươi cũng ở đây à."

Cô gái hàng xóm đi vào thang máy, tò mò quan sát Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ, thấy bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau nhưng lại không nói gì với Khánh Trần, nàng mới cho rằng bọn họ không liên quan gì đến Khánh Trần bên cạnh:

"Hai người là cư dân ở tòa nhà này sao, trước đây ta chưa gặp qua hai người bao giờ."

Tần Dĩ Dĩ cười giải thích:

"Đúng là hôm nay ta mới chuyển đến, cũng là lần đầu tiên ta đến đây."

Cô gái cười nói:

"Hai người ở tầng mấy?"

"Tầng 17."

Ương Ương nheo mắt cười đáp:

"Cô đây thì sao?"