Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2193: Lý Khả Nhu




Hắn giơ điện thoại ra:

“Đại tỷ, thêm bạn đi.”

Kết quả điện thoại vừa đưa ra đã tự động tắt máy ngay tức thì.

Khánh Trần dở khóc dở cười, đến cả Nhất cũng bó tay với vị đại tỷ này.

Đại tỷ lông ngực gọi một loạt món, rồi nói:

“Ngự tỷ như ta đây người theo đuổi nhiều không đếm xuể, ngươi nói về gia cảnh của ngươi đi.”

Khánh Trần im lặng.

Người thích ngự tỷ lẫn người không thích ngự tỷ đều trầm mặc.

“Phục vụ, tính tiền.”

Khánh Trần gọi:

“Ta đi vệ sinh, nhưng vì để ngươi yên tâm nên ta thanh toán trước rồi mới đi.”

Đại tỷ lông ngực gật đầu tỏ ra hài lòng:

“Còn nhỏ mà hiểu chuyện đấy.”

Khánh Trần thanh toán rồi chạy trối chết. Hắn đứng bên ngoài tiệm trà sữa hít thở không khí mới mẻ, Khánh Kỵ đi đến cạnh hắn, lấy một điếu thuốc lá ra.

Kết quả là Khánh Kỵ nhịn cười đến mức tay run rẩy, mãi không châm lửa được.

Khánh Trần cầm lấy điều thuốc trong tay Khánh Kỵ ném xuống đất, di đi di lại:

“Quá đáng quá đấy, cưỡng chế ta đi xem mắt thì cũng thôi đi, sao lại còn xếp người như thế vào nữa.”

Khánh Kỵ ra vẻ trịnh trọng:

“Theo số liệu y học, nàng là một trong số 224 người khỏe mạnh nhất.”

“Cực kỳ luôn ấy chứ.”

Khánh Trần cảm thán:

“Nhà nàng không gặp khó khăn gì, sao ngươi lại thuyết phục được vị ngự tỷ kiêu căng này đến xem mắt thế?”

Khánh Kỵ:

“Ta nói cho nàng biết đến đây có thể gọi món thỏa thích, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

Khánh Trần nghĩ thầm, ngươi biết liệu cơm gắp mắm quá nhỉ.

“Sáng nay ngươi gặp ba người rồi, trong cửa hàng còn có một người nữa đang chờ đấy.”

Khánh Kỵ nói.

Sắc mặt của Khánh Trần thay đổi:

“Đại tỷ vẫn đang ăn, ta đi vào kiểu gì? Hay là đổi lượt khác đi…”

“Được.”

Khánh Kỵ gật đầu.

“Ớ, sao tự dưng dễ tính vậy.”

Khánh Trần tò mò:

“Theo tính cách của các ngươi, đáng lẽ phải yêu cầu ta gặp đủ hết chứ?”

Khánh Kỵ suy nghĩ, rồi nói:

“Không sao, đây mới chỉ là khai vị thôi, phần sau sẽ càng tốt, càng đặc sắc hơn. Đi, ta dẫn ngươi đến quán mỳ ca ca ngươi thích ăn nhất, vừa rồi chưa có gì bỏ bụng, giờ hơi đói rồi.”

Có lẽ Khánh Kỵ và gia chủ Khánh thị đã suy xét thấu đáo rồi, nhắc đến Khánh Chuẩn trước mặt Khánh Trần là phương pháp hữu hiệu nhất.

Cho dù là đại tỷ lông ngực vừa nãy, nếu ngươi bảo với Khánh Trần người nọ là do Khánh Chuẩn chọn giúp hắn thì hắn có thể kiên trì trò chuyện vài câu…

Nói thật, lúc trước Khánh Kỵ còn cảm thấy hắn dẫn Khánh Trần đi xem mắt đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, có thời gian đi tu luyện không tốt hơn à.

Nhưng bây giờ, Khánh Kỵ nghĩ đến hai cô gái chen ngang vào đợt xem mắt tiếp theo, tức khắc cảm thấy tu luyện có thể để sau.

Đếm ngược 38:00:00.

Trong tiệm cà phê Vân Lĩnh của khu thứ ba, Khánh Trần với chiếc khẩu trang trên mặt đẩy cửa tiến vào, cửa va vào chuông gia phát ra âm thanh leng keng êm tai.

Khánh Kỵ đi sau hắn:

“Trong tiệm cà phê này có 6 người, sau khi gặp hết 6 người này thì hôm nay ngươi còn phải gặp 24 người nữa, ngươi đừng trì hoãn quá lâu. Nếu cảm thấy ổn thì nhận hết cũng không sao, Khánh thị chúng ta nuôi nổi.”

“Nói mồm thì ai chẳng nói được, khoan đã, sao lại có thêm hai người vậy, đáng lẽ chỉ có 22 người thôi mà.”

Khánh Trần phàn nàn.

Khánh Kỵ nói với giọng bình tĩnh:

“Mới thêm vào.”

Tình hình hiện giờ ra sao đây, Khánh Kỵ và gia chủ Khánh thị đều hy vọng Khánh Kỵ chọn càng nhiều càng tốt, còn Khánh Trần chỉ mong mình có thể nhanh chóng vượt qua 14 ngày này.

Nếu không phải gia chủ dùng một đống cuộc đời bi thảm bắt cóc hắn thì hắn đã chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, dứt khoát loại hết tất cả mọi người luôn.

Khánh Trần đến bàn số 1.

Cô gái ngồi ở bàn số 1 có khuôn mặt xinh đẹp dịu hiền, mái tóc dài như dòng thác xõa sau lưng, mềm mượt và đen nhánh

Nàng mặc chiếc váy hoa sẫm màu rất được ưa chuộng trong thời gian gần đây ở Liên Bang, mẫu váy này nổi lên nhờ bộ phim mới của Tống Niểu Niểu.

Cô gái ngồi im lặng trên chiếc ghế sofa bằng da màu nâu, giống như một mô hình figure tinh xảo.

Và không hề bất ngờ, Nhất sống lại sau khi thoát ra khỏi bóng ma tâm lý do đại tỷ lông ngực mang lại, bắt đầu nhắn tin cho Khánh Trần: Mau kết bạn, mau kết bạn!

Cô gái nhìn thấy Khánh Trần thì chủ động đứng lên:

“Xin chào, ta là Lý Khả Nhu, là sinh viên năm ba chuyên ngành Khoa học vật liệu của đại học công lập Khánh thị. Hiện đang là chủ tịch hội sinh viên trong trường, quán quân chạy cự ly dài của thành phố số 5, cao 1m72, nặng 48 kg, rất vui được làm quen với ngươi.”

Hành động này của Lý Khả Nhu lại làm Khánh Trần cảm thấy ngại ngùng.

Ba đối tượng xem mắt trước đó đều thuộc diện gia đình nợ nần hoặc thiếu tiền, ít nhiều gì cũng có phần không tình nguyên.

Mà cô gái trước mặt hắn chủ động hơn những người khác nhiều.

Khánh Trần ngồi đối diện nàng:

“Nhà ngươi có vấn đề khó khăn gì không?”