Trên ngực của áo đồng phục còn thêu dòng chữ “Trường trung học phổ thông số 1 Khánh thị”.
Nhất nhắn tin: Mau gửi lời mời kết bạn! Mau gửi lời mời kết bạn cho nàng!
Khánh Trần lấy lá bài trong tay áo ra đặt trên mặt bàn:
“Xin chào, ta là Khánh Tiểu Thổ, người trong nhà bảo ta đến đây.”
Cô gái trông thấy diện mạo trẻ trung của Khánh Trần thì thở phào một hơi:
“Ta còn tưởng là một ông già chứ...”
Khánh Trần tò mò, hỏi:
“Trông ngươi còn khá nhỏ mà, sao lại tham gia xem mắt?”
Cô gái nhỏ giọng, nói:
“Cha của ta nói nếu ta được ngươi lựa chọn thì nguy cơ nợ nần trong nhà sẽ được giải quyết...Chuỗi vốn nhà tôi sắp đứt gãy, nếu như đứt vốn thì đến cả nhà ở khu thứ ba bọn ta cũng không giữ được, chỉ có thể đến khu Tam Hạ thuê trọ. Và ta cũng không thể tiếp tục đi học.”
“Vì sao chuỗi vốn lại đứt gãy?”
Khánh Trần tò mò.
Cô gái nói:
“Nhà bọn ta làm về thương mại xuất nhập khẩu giữa các thành phố, kết quả cha ta đổ toàn bộ tài sản vào việc vận chuyển máy điều khiển tự động, lại bị người ta cướp mất trên hoang dã. Vốn dĩ đội buôn có lính đánh thuê, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như thế bao giờ, không biết lần này bị làm sao nữa.”
Vẻ mặt của nàng hiện lên nét mệt mỏi, hiển nhiên kinh tế trong gia đình sắp không cầm cự được nữa.
Khánh Trần chợt nhận ra...Hàng hóa của nhà cô gái này có khả năng cao đã bị Khánh Kỵ dẫn người đi cướp bóc.
Người hoang dã cướp máy móc điều khiển tự động làm gì! Trong hoang dã không có ai lại đi cướp bóc thứ đó, họ sẽ chỉ chặn cướp đoàn xe lương thực của nhóm lính đánh thuê nhỏ lẻ thôi!
Khánh Trần hỏ:
“Thế nên có người tìm cha ngươi, nói rằng chỉ cần ngươi tới, hơn nữa được ta chọn trúng thì sẽ có người giúp nhà ngươi vượt qua giai đoạn khó khăn này, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cô gái gật đầu.
“Người tìm đến cha ngươi có phải là người kia không?”
Khánh Trần quay đầu, chỉ vào Khánh Kỵ ngồi trong góc.
Khánh Kỵ nhướng mày.
Cô gái gật đầu.
Khánh Trần cảm thấy bất đắc dĩ, hình như Khánh thị làm việc hơi bị tàn nhẫn quá, chẳng ngờ họ lại dùng thủ đoạn này để ép người ta đến xem mắt.
Hơn nữa đây còn là một lựa chọn không có đáp án nào khác.
Vị gia chủ ấy biết chắc chắn Khánh Trần đoán ra được chân tướng, đoán được Khánh thị đang đẩy những gia đình này vào đường cùng.
Vì thế đối phương hành những người đến xem mắt này thê thảm, chỉ khi Khánh Trần đồng ý hẹn hò với các cô gái này thì gia tộc của họ mới được cứu vớt…
Quá tuyệt vời!
Lẽ nào vị gia chủ này không thể bàn bạc một cách đàng hoàng được sao? Tại sao luôn khiến mọi chuyện trở nên cực đoan như vậy? Cô gái này mới 16 tuổi, mới học cấp ba mà thôi, nàng còn chưa đủ tuổi sinh đẻ!
Khánh Trần suy tư một lát, sau đó hắn lấy điện thoại của mình ra, mở một tài khoản mạng xã hội lên:
“Ngươi kết bạn với ta.”
Cô gái do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý lời mời kết bạn của “Nhất”.
Khánh Trần không đành lòng, tuy hắn không định làm gì với cô gái này, cũng sẽ không tiếp xúc với nàng thêm nữa, nhưng hắn vẫn phải giả vờ như mình chấp nhận đối phương.
Song với cô gái này mà nói, nàng mới 16 tuổi đã bị buộc phải sớm học được cách thỏa hiệp với cuộc sống.
Khánh Trần rất khó chịu, hành vi này thật sự quá đáng.
Cũng bởi thế ấn tượng của hắn về Khánh Kỵ tuột dốc không phanh.
“Ngươi đi đi, sau đó ta sẽ liên lạc với ngươi.”
Khánh Trần nói, đợi cô gái rời đi, hắn nhắn tin cho Nhất:
“Ngươi đừng làm gì xằng bậy đấy, tâm sự thế là được rồi, đừng để nàng nảy sinh tình cảm rồi tổn thương người ta...Tình cảm không nên rẻ mạt như vậy.”
Khánh Trần không đi tìm đối tượng xem mắt tiếp theo mà đi đến trước mặt Khánh Kỵ:
“Thủ đoạn ấy quá bỉ ổi.”
Khánh Kỵ ngẩng đầu nhìn Khánh Trần:
“Ngươi cho rằng hàng hóa nhà hắn bị ta cướp đi à?”
“Không phải thế sao?”
Khánh Trần hỏi.
Khánh Kỵ nói một cách bình tĩnh:
“Cha nàng là con bạc, đốt hết gia sản vào sòng bạc khu thứ tư, hơn nữa còn bán con gái mình cho tập đoàn giải trí Lý Ký. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nàng sẽ phải làm việc với thân phận đầy tớ cho công ty giải trí này cả đời. Sự cố trong quá trình vận chuyển chỉ là một lời nói dối, thật ra hắn không hề vận chuyển thứ gì cả, chẳng qua là hắn không có dũng khí nói thật với vợ con nên lấy cớ mà thôi.”
“Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi.”
Khánh Trần nói.
Khánh Kỵ:
“Yên tâm, cho dù ta làm việc này thật thì ta cũng chẳng thèm quan tâm. Vì thế ta sẽ không nói dối về những chuyện thế này. Tìm người đáng thương đến ép ngươi thông cảm cho họ, đây đúng là sách lược của gia chủ, nhưng bọn ta không chế tạo bi kịch.”
“Các ngươi tốt bụng vậy sao?”
Khánh Trần nghi ngờ:
“Thân là người nắm quyền mà vẫn còn giữ được lương tri và tuân thủ nguyên tắc?”
“Không.”
Khánh Kỵ lắc đầu:
“Chẳng qua là vì không thể để có người căm hận ngươi xuất hiện bên cạnh ngươi, một khi mẹ của đứa trẻ phát hiện ra chân tướng nhất định sẽ oán hận con mình.”