Khánh Trần biết, khoảnh khắc trước khi qua đời Khánh Chuẩn đã rời khỏi chiến trường, về phần hắn dùng những giây phút cuối cùng trong đời mình đi đâu, gặp ai, ngay cả Khánh Trần cũng không biết đáp án.
Bây giờ nhìn thấy ám ảnh chi môn, chứng tỏ Khánh Kỵ ngồi trước mặt hắn là người được ca ca lựa chọn.
“Khoảng thời gian cuối cùng ca ca đi gặp ngươi à?”
Nhưng Khánh Kỵ lắc đầu:
“Không phải ta, chẳng qua hắn dặn là phải để lại ám ảnh chi môn cho ta.”
“Lá ngân hạnh màu trắng trước ngực ngươi là dùng để để tang cho ca ca của ta à?”
Khánh Trần hỏi.
Khánh Kỵ gật đầu:
“Chưa qua 49 ngày.”
Khánh Trần nói:
“Còn lá ngân hạnh nào không, cho ta một chiếc.”
Dường như Khánh Kỵ đoán trước được Khánh Trần sẽ đưa ra yêu cầu này, hắn lấy một chiếc lá ngân hạnh từ trong tay áo ra đưa cho đối phương.
“Đeo lên đi.”
Khánh Trần đeo chiếc lá ngân hạnh kia lên ngực cẩn thận, hắn dùng ngón trỏ vuốt ve một cách nhẹ nhàng.
Ám ảnh chi môn giống như một sự bảo chứng, Khánh Chuẩn dùng vật cấm kỵ nói cho Khánh Trần biết ai mới là người đáng để tin tưởng. Khánh Trần tin phán đoán của Khánh Chuẩn, cho nên Khánh Kỵ mời hắn đến thành phố số 5 chắc chắn không có ác ý gì.
Khánh Kỵ không phải kẻ địch.
“14 ngày, các ngươi an bài tùy ý, ta cũng muốn nhìn xem các ngươi định để ta làm gì.”
Khánh Trần nói với giọng điệu bình tĩnh.
Khánh Kỵ liếc hắn:
“Không cần lo quá, bọn ta đâu ép ngươi lên chiến trường. Cho ngươi mười phút nữa, dặn dò mọi việc đi.”
Đầu tiên Khánh Trần nhìn Đại Vũ và Zard:
“Việc duy nhất ta muốn nhờ là giúp ta đưa máu của thần cho La Vạn Nhai, ta đã trượt xuống từ sườn núi phía bắc của đỉnh Everest, sau khi trở về có thể rời đi luôn. Nghê Nhị Cẩu sẽ chờ dưới chân núi, mở mật thược chi môn cho các ngươi.”
Zard đau lòng lắm:
“Phải chia tay rồi ư!”
“Đúng rồi.”
Khánh Trần nhìn Đại Vũ:
“Tuyệt đối đừng đi xa Zard quá, đầu óc hắn không bình thường, dễ bị người khác nhằm vào. Vải liệm ở trong tay ngươi, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì nhất định phải cứu hắn ngay. Tốt nhất là hai người đến khu dân cư hoang dã đi, cũng tiện giúp Ương Ương một tay.”
Đại Vũ bĩu môi, nói một cách lạnh lùng:
“Khỏi cần ngươi nhắc.”
Rồi Khánh Trần nhìn sang Trần Gia Chương:
“Sư bá, tiếp theo ngươi định đi đâu?”
“Sống tạm bợ tiếp thôi.”
Trần Gia Chương nói với giọng điệu phớt tỉnh:
“Nghe nói Hỏa Đường sắp tổ chức lễ ủ rượu rồi, vừa hay đến đó uống rượu.”
Đại trưởng lão:
“Hỏa Đường không chào đón ngươi.”
Tần Dĩ Dĩ:
“Hỏa Đường hoan nghênh ngài.”
Đại trưởng lão:
“…”
Khánh Trần không khuyên Trần Gia Chương phấn chấn tinh thần, Kỵ Sĩ phải tự bước đi trên con đường của mình.
Cuối cùng hắn nhìn Tần Dĩ Dĩ, muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ nói:
“Bảo trọng.”
Nói xong, Khánh Trần quay người đi vào ám ảnh chi môn.
Tần Dĩ Dĩ muốn đi về phía Khánh Trần, nhưng bị đại trưởng lão giữ chặt.
Đến khi Khánh Trần biến mất trong ám ảnh chi môn hắn mới thả nàng ra.
Tần Dĩ Dĩ uất ức:
“Mãi mới gặp lại hắn mà, ngài làm gì thế!”
Đại trưởng lão nói nhỏ:
“Lúc đi hắn có nói thêm gì với ngươi không? Ngươi không nghe thấy thân phận của hắn sao, người phải lên làm gia chủ của Khánh thị trong lòng chỉ có dã tâm và quyền lực, bọn họ phải hiến dâng mạng sống của mình cho sự nghiệp, trong tương lai của những người như thế không có ngươi đâu!”
Tần Dĩ Dĩ bĩu môi:
“Chẳng qua bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ mấy việc này thôi, ta hiểu hắn mà, biết bao nhiêu người bình thường kia đều là trách nhiệm của hắn, hắn không rảnh lo những việc ấy.”
“Tiểu tổ tông à, ngươi đừng an ủi mình nữa.”
Đại trưởng lão tức lắm.
“Về nhà với ta.”
Nói rồi đại trưởng lão cầm cổ tay Tần Dĩ Dĩ đi về phía Tây Nam, Tần Dĩ Dĩ bị kéo đi giống như con lừa nhỏ ngang bướng, khiến đại trưởng lão vô cùng mệt mỏi.
Trần Gia Chương vui vẻ theo sau:
“Ta thấy Tiểu Dĩ Dĩ được mà, rất đơn thuần.”
“Liên quan gì đến ngươi.”
Đại trưởng lão quay đầu lại trừng đối phương:
“Bớt chõ mũi vào chuyện của Hỏa Đường bọn ta.”
Trần Gia Chương nhíu mày:
“Ngươi ăn nói kiểu gì thế, bọn ta vừa mới giúp ngươi ngăn cản bộ đội Trần thị đấy!”
“Xúi quẩy!”
Hai ông già cãi nhau ầm ĩ cho đến khi mặt đỏ tía tai, miệng đắng lưỡi khô.
Lúc nghỉ giữa hiệp, đại trưởng lão nói:
“Dĩ Dĩ, lấy cho ta túi nước, ta uống miếng ngước....Dĩ Dĩ?”
Đại trưởng lão quay đầu, chợt phát hiện Tần Dĩ Dĩ đã biến mất lúc nào chẳng hay.
Đại trưởng lão tức giận, nhảy dựng lên:
“Nghiệp chướng!”
Khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định Tần Dĩ Dĩ lén chuồn đi tìm thành phố số 5.
Từ trước tới nay cô nàng luôn là người có chủ kiến.
Trước kia nàng có thể lén lút rời đi Người Nhà và trốn khỏi Hỏa Đường, bây giờ cũng có thể vụng trốn đi đến thành phố số 5.
…
Đếm ngược 88:00:00.
Khánh Trần bước ra từ một con hẻm, hắn nhìn đường phố sầm uất, biển quảng cáo mọc lên khắp nơi, Tiểu Long Khảm, Đại Long Diệc, Long Yêu Muội Nhi, đâu đâu cũng thấy quán lẩu và tiệm mỳ.
Hơn nữa còn có tiệm massage chân Gia Phú Phú Kiều.
Thành phố này mang đến cho hắn một cảm giác khác lạ, vẻ phố chợ của nơi đây rõ ràng hơn những nơi khác, và cũng nhộn nhịp hơn.