Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2177: Người Kế Thừa




Khoan đã, rốt cuộc thân phận, địa vị của Khánh Trần ở Khánh thị là gì? Tại sao lại có thể quấy nhiễu gia chủ Khánh thị trên núi Ngân Hạnh?

Thỉnh thoảng đại trưởng lão lại liếc Khánh Trần một cái, bắt đầu ủ mưu.

Còn Khánh Trần đang nghĩ sao người ở trên núi Ngân Hạnh ấy... lại biết hắn muốn hỏi gì, sau đó chuẩn bị sẵn câu trả lời?

Khánh Trần suy tư rồi hỏi:

“Các ngươi muốn ta làm gì?”

Khánh Kỵ đáp:

“Trở lại thành phố số 5 với ta một chuyến ngắm cảnh, sau đó nghe theo sự sắp xếp của bọn ta trong 14 ngày. Yên tâm, bọn ta sẽ không làm gì gây nguy hiểm đến an toàn của ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm theo sự an bài của bọn ta là đực.”

Khánh Trần sửng sốt, 14 ngày? Muốn lôi mình đi cách ly à?

“Chỉ đơn giản vậy thôi?”

Khánh Trần hỏi.

“Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Khánh Kỵ khựng lại một chút rồi nói tiếp:

“Và hơn hết là Khánh thị sẽ bố trí hệ thống chống tên lửa đạn đạo ở phía nam và bắc của thành phố số 10, chỉ có như thế ngươi mới có thể tiếp tục yên tâm phát triển. Nói cách khác, ngươi đã chọc giận Kashima, Jindai, chưa biết chừng họ sẽ thẳng tay ném tên lửa tự hành, dù còn có hơn 6 triệu người dân trong thành phố. Ngươi có hệ thống chống tên lửa đạn đạo không? Ngươi không có.”

Khánh Trần trầm ngâm.

Đúng lúc này, Tần Dĩ Dĩ bưng một nồi sắt tới, bên trong là cháo trắng nấu với thịt Thần Ngưu, ngoài ra còn rắc thêm cần tây, thoạt nhìn rất tươi ngon.

Mãi đến tận lúc này vẻ mặt của Khánh Kỵ mới không còn cứng ngắc như trước, hắn nói với Tần Dĩ Dĩ:

“Cảm ơn, thêm cần tây ngon đấy, ta thích lắm.”

“Tiểu tổ tông, ngươi tốt với hắn như thế làm gì?”

Đại trưởng lão tức giận.

“Hắn là trưởng bối của Khánh Trần mà.”

Tần Dĩ Dĩ nhỏ giọng trả lời.

Đại trưởng lão cảm thấy bất lực, lúc trước lấy lòng Lý Thúc Đồng, bây giờ lại nịnh nọt Khánh Kỵ, trông có khác gì nàng dâu trong nhà đâu!

Ngươi là thần nữ của Hỏa Đường chúng ta đấy!

Khánh Trần nhìn Khánh Kỵ:

“14 ngày, nghe theo sự sắp xếp của các ngươi? Ta thấy hơi nguy hiểm.”

Khánh Kỵ uống một ngụm cháo, rồi nói một cách bình tĩnh:

“Yên tâm, không phải bảo ngươi về kế thừa vị trí gia chủ, ngươi chưa đủ trình.”

Đại trưởng lão tức khắc thấy không ổn, vừa rồi hắn suy đoán về thân phận của Khánh Trần, nhưng không dám nghĩ theo hướng đó!

Trước kia khi Khánh Trần chỉ là Kỵ Sĩ hắn đã cảm thấy đủ xui xẻo rồi, bây giờ lại có Kỵ Sĩ phải kế thừa vị trí gia chủ Khánh thị, thế thì Hỏa Đường sẽ thảm đến mức nào?

Rốt cuộc những năm qua Hỏa Đường có thể sống yên ổn ở Tây Nam, không bị quấy nhiễu là do Khánh thị nhân nhượng, muốn họ giúp đỡ kiềm chế Trần thị và người hoang dã ở khu cấm kỵ...

Đại trưởng lão đau đớn tột độ:

“Các ngươi tạm dừng một chút, tại sao Kỵ Sĩ lại dính dáng đến mấy chữ “gia chủ Khánh thị” này? Các ngươi không thấy không ổn à?”

Khánh Kỵ nhìn đại trưởng lão:

“Cũng tạm được, ta cảm thấy rất thích hợp.”

“Ngươi chọn phe đấy à?”

Đại trưởng lão nghi ngờ:

“Khánh Kỵ, ngươi là một kẻ dùng võ mặc kệ thế sự, vậy mà cũng ủng hộ người thừa kế nào đó ư? Chuyện tranh giành ngôi báu ấy, người chỉ biết đến vũ lực như ngươi nhúng tay vào được hay sao?”

Khánh Kỵ bình tĩnh trả lời:

“Không có ai thích hợp hơn hắn.”

Đại trưởng lão bất đắc dĩ, thậm chí bây giờ hắn muốn chuyển Hỏa Đường đến nơi sâu hơn trong núi tuyết, miễn cho bị Khánh Trần lăm le.

Khánh Kỵ uống cháo xong, quay sang nhìn Khánh Trần:

“Suy nghĩ xong chưa?”

Khánh Trần vẫn đang cân nhắc.

Hiện nay, vật tư là thứ quan trọng nhất với thành phố số 10.

Như Khánh Kỵ đã nói, nếu Khánh thị không cung cấp vật tư, vậy thì nguồn cung duy nhất cho thành phố số 10 là Lý thị.

Chẳng khác nào số phận của họ hoàn toàn nằm trong tay Lý thị, lỡ như việc hợp tác với Lý thị diễn ra không suôn sẻ, đối phương có thể cắt đứt lương thực và vật tư.

Hơn nữa, trong kế hoạch giết Tông Thừa của Khánh Trần, thứ quan trọng nhất chính là người máy nano, không có thứ này hắn không thể giết chết đối phương được.

Vì vậy Khánh Trần chợt nhận ra, kể từ khi mình bước lên con đường báo thù này, kể từ khi số phận của mình gắn chặt với sáu triệu con người kia, hắn nhất định phải chấp nhận điều kiện của gia chủ Khánh thị.

Mà điều kiện của đối phương không hề quá đáng, tuy mất tự do 14 ngày nhưng điều kiện tiên quyết là không làm việc gì gây nguy hiểm cho mình.

Nếu người khác thích chơi âm mưu, vậy thì người ở trên núi Ngân Hạnh ấy thiện dùng dương mưu hơn cả, khi đối phương bắt đầu tính kế ngươi, thoạt nhìn ngươi vẫn phải đối mặt với vô số lựa chọn trong đời, nhưng thực tế ngươi chỉ có một con đường để di.

Dù ngươi biết đối phương có ý đồ riêng, dù ngươi không đoán được suy nghĩ của đối phương, ngươi vẫn phải làm theo kế hoạch của người đó.

Đối phương đã sắp đặt ngươi đâu ra đấy rồi.

Khánh Trần nhìn Khánh Kỵ:

“Ta đồng ý với điều kiện của các ngươi.”

Khánh Kỵ dùng tay áo lau miệng, sau đó mở ám ảnh chi môn ra và nói:

“Đi đi, phía sau chính là thành phố số 5, ngươi tự đi.”

Khánh Trần sửng sốt, hắn không ngờ ám ảnh chi môn lại ở trong tay Khánh Kỵ!

Đây là người kế thừa vật cấm kỵ mà ca ca lựa chọn.