Mười tiếng nổ vang lên liên tiếp, trong nháy mắt bom thủy ngân năng lượng cao do chuyên gia chế tạo bom lắp đặt hòa tan hết thảy mọi thứ.
Quả cầu lửa khổng lồ bắn thẳng lên trời, khói đen cuồn cuộn tựa như ma quỷ bay nhanh lên không trung trắng tinh khôi của buổi bình mình.
Những người ở xa hơn bị sóng xung kích nóng bỏng hất bay ra ngoài, suýt nữa rơi ra khỏi mép boong tàu của cứ điểm trên không.
Vậy là mấy trăm người trên boong tàu bỗng chốc chết gần hết, mà Jindai và tổ chức Vương Quốc vốn đã rơi vào cảnh khốn cùng giờ lại tiếp tục gặp tai vạ.
Nikita lộn nhào trên mặt đất, hơn 80% bộ phận trên cơ thể bị thương.
Gia chủ Jindai vô cùng tàn nhẫn, trong khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, hắn lập tức kéo hộ vệ đi theo mình chắn trước mặt, dùng cơ thể của đối phương ngăn cản luồng sóng xung kích đầu tiên của vụ nổ.
Dư ba của vụ nổ qua đi, mười mấy người còn sống sót nằm thoi thóp trên boong tàu, mấy trăm nhân viên phi hành đoàn của cứ điểm trên không xông lên, vừa dập lửa vừa tiến hành cứu hộ.
Đòn tấn công mang tính hủy diệt này quả thật là đáng sợ, hơn nữa khó lòng phòng bị.
Mọi người đều cho rằng đội cảm tử Thần Phong đến thành phố số 10 có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà không bị phát hiện.
Mọi người đang chờ bật champagne chúc mừng!
Thế nhưng chẳng ai ngờ được thứ đội cảm tử Thần Phong mang về không phải tin vui, mà là một tai nạn!
Họ muốn gậy ông đập lưng ông, nhưng Khánh Trần biết trước họ sẽ làm như thế, cho nên chuẩn bị thủ đoạn thâm độc nhất, để sau này khi họ tiếp tục sử dụng mật thược chi môn như thế thì sẽ xuất hiện bóng ma tâm lý mới!
Vì sao?
Vì sao Khánh Trần có thể thành công nhiều lần, phá hủy đạo tràng Tâm Cảnh, phá hủy biệt thự của gia chủ Jindai, còn họ mới chỉ sử dụng một lần lại thiệt hại nặng nề đến mức này.
Thật là đáng sợ!
Với tình trạng thế này, hạm đội trên không phương bắc tổn thất nghiêm trọng, không bị Lý thị, Khánh thị chiếm đoạt đã là may mắn lắm rồi chứ đừng nói là xuôi nam!
Họ phải rút về phương bắc ngay lập tức!
Có người lật Nikita đang nằm trên mặt đất lại, kết quả bị diện mạo kinh khủng và đáng sợ của nàng dọa chết khiếp, vội lùi về sau.
Trước đây Nikita còn trêu chọc Lee Hyun Ji bị hủy nửa bên mặt, hiện nay cả khuôn mặt của nàng bị hủy hoại.
Trước đây nàng còn định chế tạo Khánh Trần thành tiêu bản, hiện nay sợ là không có năng lực ấy nữa rồi.
Vết thương nghiêm trọng như thế này ít nhất cũng phải mất vài tháng mới khôi phục được.
Gia chủ Jindai từ từ bò dậy, có tiếng ù ù cứ vang lên trong tai, sau khi ốc tai bị chấn động mạnh, cơ thể cũng mất đi năng lực giữ thăng bằng.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một người trẻ tuổi đi đến trước mặt và nhìn mình với vẻ tươi cười.
“Mau đỡ ta.”
Gia chủ Jindai nói.
Nhưng người thanh niên châu Á kia lại thờ ơ.
Có thành viên của Vương Quốc ở đằng xa hô lên với người trẻ tuổi:
“Jindai, ngươi đứng ngây ra đó làm gì thế?”
Gia chủ Jindai ngơ ngác nhìn về phía đó:
“Hả?”
Vậy mà lại có người dám gọi mình là “Jindai” một cách khinh bạc như thế ư?
Không đúng!
Đối phương nói “Jindai” không phải là đang gọi mình, mà là để xưng hô người trẻ tuổi trước mặt.
Gia chủ Jindai bỗng nhìn về phía người trẻ tuổi trước mặt mình, đối phương cười nói:
“Ta biết ngươi muốn giết ta lâu rồi, hồi trước còn ở thành phố số 10 từng truy nã ta không chút kiêng dè. Nhưng ngươi phải hiểu một đạo lý, tổ tông của ngươi vĩnh viễn là tổ tông của ngươi, ngươi không đấu lại được.”
Nói rồi đối phương đẩy nhẹ gia chủ Jindai ra khỏi mép boong tàu.
Gia chủ Jindai không giữ thăng bằng được, hắn loạng choạng ngã về sau, cuối cùng rơi xuống từ độ cao 3000 mét trong tiếng kêu rên thảm thiết.
Đến tận bây giờ, gia chủ Jindai mới biết được, thì ra lão tổ tông nhà mình chưa chết ở thành phố số 10, mà dùng danh hiệu “Jindai” ẩn nấp trong căn cứ trên không của tổ chức Vương Quốc!
Người trẻ tuổi “Jindai” đứng ở mép boong với khuôn mặt lạnh tanh, hắn yên lặng nhìn chăm chăm xuống dưới.
Hiện nay, quyền hành của Jindai lại trở về trong tay hắn, là lúc quay về rồi.
Hắn có thể nhìn thấy nhóm Quạ Đen khoác áo choàng đen đến, có lẽ đối phương dự đoán được nơi này sẽ xuất hiện thương vọng, nhưng lại không có cách nào đi lên cứ điểm trên không để thu dụng.
Trên mặt đất, Tam Nguyệt của Tòa án cấm kỵ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đối diện với Jindai, dù cách nhau rất xa nhưng Tam Nguyệt vẫn không che giấu được sự chán ghét trong ánh mắt của mình.
Bịch một tiếng, gia chủ Jindai ngã xuống đất nát bét, Lý Đông Trạch cũng mặc áo đen đứng trong đội ngũ tỏ vẻ ghét bỏ:
“Chết kiểu này ghê tởm thật đấy.”
Tam Nguyệt nói với giọng điệu bình tĩnh:
“Lúc còn sống họ cũng đã rất ghê tởm rồi. Tứ Nguyệt, mau chóng thu dụng sau đó rút lui khỏi đây. Dạo này công việc thu dụng càng ngày càng khó khăn, có lẽ chẳng bao lâu nữa thế giới trong sẽ bị khu cấm kỵ bao trùm toàn diện...Đó cũng phải chuyện gì tốt đẹp.”