Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2170: Thâm Độc




Sau khi hạ quyết tâm, đội trưởng lại nghe thấy Tiểu Thất nói:

“Được rồi, hắn không chịu nói, thế giết đi.”

Đội trưởng:

“???”

Khoan đã, các ngươi không cố gắng thêm chút nữa à, nếu không các ngươi hỏi lại một lần nữa đi!?

“Ta…”

Đội trưởng vừa mở miệng đã bị bẻ gãy cổ.

Tiểu Thất cười nói:

“Chúng ta chơi chán mật thược chi môn rồi mà hắn còn tưởng chúng ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì cơ đấy. Kéo dài thời gian? Nằm mơ giữa ban ngày.”

“Ta vừa xác nhận trong camera giám sát, hơn một trăm người này đều đi ra từ một cao ốc. Tòa nhà đó đã bị đội Liên Phòng dọn dẹp sạch sẽ, xác nhận không có nhân vật khả nghi. Vì vậy đúng là họ đột nhiên xuất hiện, mà có thể làm được điều này ngoại trừ ám ảnh chi môn thì chỉ có mật thược chi môn. Chỉ có một điều không thể xác định được là không biết khi nào họ sẽ bị triệu hồi về.”

“Quan tâm họ bị triệu hồi lúc nào làm gì.”

Tiểu Thất gọi một Người Nhà trông có vẻ thật thà tới:

“Bắt đầu đi.”

Thành viên Người Nhà đó ngồi xổm cạnh thi thể, dùng dao mổ rạch bụng của đội trưởng đội cảm tử một cách cẩn thận, sau đó chế tạo một quả bom thủy ngân trong bụng của đối phương ngay tại chỗ.

Phải rất thận trọng với loại bom này, thủy ngân và dây đồng trong ống kín tạo thành ngòi nổ, khi thi thể bất động, thủy ngân nằm ở trạng thái cân bằng, cách sợi dây đồng khoảng 2mm, khi thi thể di động, thủy ngân sẽ chảy xuống, tiếp xúc với sợi dây đồng và nổ tung.

Nói cách khác, chỉ cần thi thể này bị mật thược chi môn triệu hồi, sau đó rơi xuống cùng với những thi thể khác, vậy thì quả bom thủy ngân trong bụng của đội trưởng đội cảm tử này sẽ phát nổ ngay lập tức…

Đó là một loại bom bẫy cực kỳ thâm độc.

Khánh Trần từng cố ý dặn dò, một khi thấy có người dùng mật thược chi môn đánh lén thành phố số 10 thì nhất định phải dùng loại bom này để dạy cho đối phương một bài học.

Chuyên gia chế tạo bom hiền lành kia tổng cộng chế tạo mười quả bom, lần lượt giấu trong bụng mười thi thể.

Tiểu Thất hỏi:

“Uy lực của bom thế nào?”

Chuyên gia nở nụ cười chất phác:

“Trong vòng 100 mét không còn một ngọn cỏ.”

Vẻ tươi cười thành thật ấy làm Tiểu Ngũ nghẹn họng.

“Tìm đâu ra nhân tài như thế này vậy?”

Tiểu Thất nói:

“Vốn là dân không hộ khẩu ẩn giấu trong khu Tam Hạ, hình như là phạm tội gì đó trốn ở khu đấy, về sau hắn nói mình được Hội Phụ Huynh cảm hóa, chủ động đến giúp đỡ. Hắn vừa điền đơn xin gia nhập hội, bây giờ Người Nhà dự bị.”

Lúc này Khánh Dã còn sai người đưa đến một quả bom lớn hơn, không thể giấu nó trong thi thể nên đành phải nghĩ cách buộc lên xác chết, để xem mật thược chi môn có thể mang nó đi cùng không.

Trước kia mọi người chưa từng thẻ nên không chắc lắm.

Khánh Dã lắp thiết bị hẹn giờ cạnh quả bom, đếm ngược một phút. Họ cũng không biết khi nào đối phương sẽ triệu hồi người của mình về, nhưng mỗi lần chỉ cần đếm ngược đến 10 giây cuối cùng, họ lại cài đặt hẹn giờ 1 phút là được, kiểu gì cũng sẽ chờ được đến lúc đối phương dùng mật thược chi môn triệu hồi.

Với uy lực của quả bom này, trong thời gian đếm ngược 1 phút dù đối phương nhìn thấy bom thì cũng không kịp chạy ra khỏi phạm vi nổ…

Thấy quả bom khổng lồ này, mọi người đều hoảng sợ:

“Khánh Dã, hơi quá rồi đấy.”

Khánh Dã hớn hở:

“Nếu không phải điều kiện không cho phép thì ta sẽ tặng cho đám ranh con kia cả một quả bom nguyên tử.”

Nhóm Tiểu Thất ngồi khoanh chân tu luyện trên đường Quang Cố vắng vẻ, người dân đã trở về đi ngủ hết, chỉ còn lại họ vẫn ở đây canh giữ thi thể.

Để phòng ngừa bí mật bị tiết lộ, mạng của thành phố tạm thời bị cắt, dù sao dân cư ở đây đông đúc, ngộ nhỡ có ai lên mạng lỡ miệng để lộ, sợ rằng kẻ địch sẽ không dùng mật thược chi môn triệu hồi những thi thể này về nữa.

Lúc này, cả thành phố rơi vào trạng thái mất tín hiệu.

Tiểu Ngữ mở mắt:

“Đã hai tiếng trôi qua rồi, rốt cuộc họ có phá mật thược chi môn không vậy? Tại sao lâu thế rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì.”

Tiểu Thất suy nghĩ, rồi nói:

“Cũng dễ hiểu thôi. Khó khăn lắm họ mới trà trộn vào thành phố số 10 của chúng ta, chắc chắn phải đánh lén mục tiêu quan trọng như lão La thuộc Nhà Đen, hoặc là trung tâm hành chính, mà muốn hoàn thành mục tiêu như thế thì ít nhất cũng phải tốn ba tiếng. Nhưng họ không ngờ được tiểu đội gián điệp này vừa mới đến đây được nửa tiếng đã chết sạch…”

Chắc chắn Jindai sẽ chờ đủ ba tiếng, thời gian đã định ra sẽ không thay đổi, sao họ có thể ngờ được kế hoạch tuyệt diệu của mình bị bao phủ trong biển người dễ dàng như thế?

Vì thế Hội Phụ Huynh ra tay quá nhanh, sau khi giết chết toàn bộ đội cảm tử Thần Phong lại còn phải từ từ chờ đợi…

Quá lãng phí thời gian!

Ở một phía khác, các thành viên của Jindai và tổ chức Vương Quốc đi đến boong tàu, bộ phận thông tin điều tra tin tức trên mạng báo cáo:

“Tất cả người dùng mạng ở thành phố số 10 đều biến mất, không thấy bất kỳ ai, ta suy đoán trạm phát điện ở đó đã bị phá hủy khiến cho cả thành phố mất mạng.”