Trước đây, tầng lớp cũ trong gia tộc Jindai nắm chắc mọi quyền lực quân sự, các chiến binh trẻ có một số ý tưởng, nhưng lại không đủ sức để chống đỡ.
Muốn lật đổ thế lực cũ thì phải có người thâm nhập vào sâu trong nội bộ.
Jindai Kura vốn dĩ rất khinh thường những lão già đó, mỗi khi nghĩ đến những kẻ đã lợi dụng tế bào thần kinh đoạt xác để sinh sống suốt hàng trăm năm, không biết xấu hổ lợi dụng con cháu của mình để kéo dài tuổi thọ và chiếm hết mọi thứ của con cháu, hắn đều cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Jindai Unshuu thì khác, cậu em trai này rất biết kìm chế, và cũng phù hợp hơn để trở thành người giải thể nội bộ tầng lớp cũ.
Jindai Kura nghe những câu hỏi lặp đi lặp lại trên điện thoại, nhất thời không nói nên lời, hắn chợt bật cười:
"Không phải như ngươi nghĩ đâu, đừng lo lắng quá. Thường ngày như cái hũ nút chẳng thấy nói gì, sao bây giờ chất vấn ta lại mồm mép lém lỉnh thế này."
Jindai Sora trầm giọng nói:
"Hãy đến thành phố số 10, nếu không bây giờ ta sẽ liều mạng quay về để đi cùng ngươi."
Mái tóc dài mềm mại của nàng rối tung, mọi biểu cảm đều bị bóng đêm nuốt lấy, giọng điệu đặc biệt trầm thấp.
Jindai Kura cười:
"Ngươi cứ ở lại thành phố số 1 và yên tâm chờ đợi, từ khi sinh ra ta đã không có nhiều sự lựa chọn, ta và Unshuu đã quyết định để ngươi rời khỏi nơi thị phi này trước, ngươi phải trân trọng cơ hội này, ta nghe nói thành phố số 1 là một nơi rất tốt, ta và Khánh Trần đã nói về nó rất lâu, trong lòng cũng rất nhớ mong. Đừng lo, ta sẽ sớm tụ họp với ngươi."
Jindai Kura cúp điện thoại quay trở lại bàn tiệc, lại tiếp tục ăn uống linh đình cùng dàn sao nữ, cụng chén cạn ly.
Một ngôi sao nữ hỏi hắn, Jindai Sora đi đâu rồi.
Jindai Kura híp mắt cười hỏi lại:
"Đương nhiên là đang nghỉ ngơi bên trong rồi, ngươi không tin tưởng năng lực của ta sao?"
Giữa bữa tiệc càng thêm phần ồn ào huyên náo, dàn sao nữ trang điểm lộng lẫy vui vẻ cười đùa.
Hắn vô tình liếc xem thời gian, khi kim phút dịch chuyển đến một vị trí nào đó, bên ngoài quán bar Hắc Thiên Nga vang đến tiếng vang rền của động cơ máy bay, cửa trước cửa sau dường như đều bị khóa chặt, một chùm ánh sáng trắng và chói lóa bên ngoài quán bar chiếu vào qua cửa sổ kính trong suốt sát đất.
Giây tiếp theo, Jindai Kura bay ra khỏi chỗ ngồi như một mũi tên bắn từ dây cung.
Dodomuki khổng lồ mở đường phía trước, sức mạnh của thế giới Thập Phương bắt đầu kéo căng, thân thể vẫn ở trong quán bar của nó làm phá vỡ chiếc xe bọc thép bên ngoài qua cửa kính chỉ trong tích tắc!
Ngay cả những người trên xe cũng bị chết theo.
Loại sức mạnh gần với bán thần này thật sự đáng sợ, sau khi Dodomuki có được thêm 67 đôi mắt, sức mạnh lại tăng lên gấp bội.
Việc thu thập mắt của Dodomuki cũng chia làm ba giai đoạn, nút đầu tiên là 33 cặp, nút thứ hai là 66 cặp và nút thứ ba là 100 cặp.
Mỗi giai đoạn tương ứng với một mức độ sức mạnh khác nhau.
Đây cũng là lý do tại sao Jindai Kura lại gấp gáp tìm kiếm những đôi mắt mới, nghe nói Khánh Trần đã giết được thêm hai cấp A, một là Arthur và một là Lee Huyn Ji, hơn nữa Khánh Trần còn cho người nói với hắn rằng hắn sẽ mang hai cặp mắt này đến Kình Đảo.
Nghĩ đến đây, Jindai Kura khẽ nhếch mép cười, hắn đúng là một người bạn tốt.
Hắn vẫn chưa biết rằng lúc này Khánh Trần đã giết thêm một họa sĩ Trần thị khác, chuẩn bị để Đại Vũ và Zard cùng mang đến Kình Đảo.
Đôi mắt đó cũng được đưa cho Jindai Kura.
Cấp bậc của người sở hữu đôi mắt sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của Dodomuki, chất lượng của đôi mắt càng cao thì sức mạnh của Dodomuki càng mạnh.
Nếu trong 67 cặp mắt này có mắt của một bán thần, thì Dodomuki có lẽ cũng đã sở hữu được sức mạnh của một bán thần rồi.
Theo mong muốn của Jindai Kura, hắn chỉ mong đạt đến mức cung cấp cho Dodomuki 100 con mắt là được rồi, hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến cấp A, xét cho cùng, cả liên bang cũng không có đủ 100 cấp A, giết một tên thì ít đi một tên, bản thân hắn cũng là một cấp A, sao có thể cướp được nhãn cầu của cấp A?
Quá mạo hiểm.
Từng bước từng bước lấy nhãn cầu cấp B, như vậy là tốt lắm rồi.
Nhưng mọi thứ đã khác kể từ khi Khánh Trần xuất hiện, chất lượng nhãn cầu mà Dodomuki có được bắt đầu nâng cao như diều gặp gió.
Đúng là một ngôi sao may mắn.
Đúng lúc này, Jindai Kura nhảy ra khỏi quá bar Hắc Thiên Nga, sáu thức thần đứng bên cạnh giúp hắn đỡ lấy làn đạn, chỉ trong gang tấc, tấm lưới bao vây ở bên ngoài đã bị hắn sẽ toạc một lỗ lớn.
Trong kênh liên lạc, quân đội cảnh vệ lập tức xin viện binh.
Còn bên ngoài thành phố, tiếng chuông đồng hồ báo thức của Pháp Ngoại Cuồng Đồ Chương Tam, người đang ngủ trưa trên tán cây, vang lên.
Hắn lấy ống nhòm nhìn đêm ra, trông thấy đội quân tuần tra bắt đầu thu hẹp tuyến đường, giảm bán kính tuần tra từ mười km xuống còn năm km.
"Quả nhiên Phụ Huynh không hề nói dối ta, nói thế nào thì là thế ấy."