Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2104: Không Yêu Đương Gì Nữa




Nếu chỉ có thân thể của Kỵ Sĩ thì hắn không thể phát huy hết khả năng của bản thân.

Trước kia Khánh Trần cho Lý Khác vật cấm kỵ ACE – 60, Kính viễn vọng không có tình yêu, thứ đó có thể nhìn thấu lớp trang điểm và dung nhan xinh đẹp.

Nhưng Khánh Trần cẩn thận ngẫm lại, Lý Khác thân là con trai trưởng của tập đoàn, là con ruột của Lý Vân Thọ, có cần tình yêu hay không hoàn toàn không quan trọng, với địa vị như hắn thì không có tình yêu trong sáng gì nữa…

Vì vậy, Hồ Tĩnh Nhất và Lý Khác trao đổi, nhóc đần Hồ Tĩnh Nhất lấy kính viễn vọng, miễn cho quá ngây thơ bị người ta lừa, Lý Khác lấy balo, tăng năng lực chiến đấu…

Hợp lý.

Khánh Trần nhìn những vật cấm kỵ còn lại, rồi nói với Trịnh Đông Viễn:

“Ông chủ Trịnh, có thể nói với ông chủ Hà là ta dùng 18 trái Phỉ Lệ Quả để đổi lấy một phần tình báo hoàn chỉnh về vật cấm kỵ của Bắc Mỹ được không? Sẽ thanh toán trong vòng 15 ngày.”

Trịnh Viễn Đông gật đầu:

“Về Kình Đảo thì ta sẽ liên lạc với hắn.”

Mọi người phải ăn 9 trái Phỉ Lệ Quả mới có thể tăng tư chất đến cực hạn, 18 trái đủ để Cửu Châu bồi dưỡng ra hai tu hành giả thiên phú tuyệt đỉnh, có lẽ Hà Kim Thu sẽ không từ chối.

Đột nhiên, Zard giở tấm vải đen kia ra, trùm lên đầu mình rồi quay sang nói với Đại Vũ:

“Ngươi xem ta giống bà ngoại của ngươi không?”

“Là bà ngoại sói ấy, không phải bà ngoại của ta.”

Đại Vũ tức giận:

“Ngươi trải thứ này ra cho ta xem nào.”

Sau khi giở tấm vải đen ấy ra, không ngờ nó lớn hơn dự đoán của mọi người, giống như một tấm drap giường cực lớn.

Sau đó, tất cả mọi người đột nhiên phát hiện ở chính giữa tấm vải có một dấu vết màu trắng, giống như từng có người nằm cuộn trong trên tấm vải này.

Khánh Trần nói:

“Dài 4m8, rộng 1m2, đây là một tấm vải liệm Turin, giống hệt vải liệm của Chúa Jesus.”

Zard cong lưng:

“Ọe…”

Đại Vũ vỗ lưng hắn với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Khánh Trần nói với giọng nghi ngờ:

“Một tấm vải liệm thì có thể làm gì? Thậm chí thứ này còn không tiện cho việc nghiên cứu tác dụng hay cách thu dụng.”

Đại Vũ đề nghị:

“Hay là lấy nó quấn Zard một đêm xem có tác dụng gì không?”

“Đừng, đừng, đừng, ta sợ lắm.”

Zard nói.

Khánh Trần suy tư:

“Nếu là vải liệm thì có lẽ liên quan đến sống chết, lẽ nào là một tấm vải có thể khiến người chết sống lại? Khoan, thử bọc thành viên tổ chức Vương Quốc chết cạnh mật thược chi môn kia lại, để xem có thể sống lại không.”

Nói là làm ngay, mọi người lập tức lấy vải quấn thi thể đó lại.

Rồi Khánh Trần nhìn đàn guitar, bình giữ nhiệt, cặp lồng nhôm, ghim cài áo.

“Ai biết đàn guitar không, chơi thử một bài xem nào.”

Khánh Trần nhìn mọi người, quá trình phân tích vật cấm kỵ rườm rà mà lại rắc rối, đầu tiên phải bắt đầu từ đặc tính của vật phẩm ấy.

Ví dụ như balo dùng để cất chứa đồ đạc, đi tàu cần phải mua vé, dao mổ thì dùng để cắt cơ thể.

Vậy thì đàn guitar là để đàn.

Tiểu Thất giơ tay lên:

“Phụ Huynh, để ta thử đi, hồi trước ta cố ý đi học guitar một thời gian để tán gái.”

Tiểu Tam và những người khác cười ồ lên:

“Thế tán đổ chưa?”

Tiểu Thất lắc đầu:

“Chưa, vẫn là Porsche 911 Turbo S hiệu quả hơn. Nhưng đáng tiếc là từ khi mua được 911 thì không yêu đương gì nữa.”

Tiểu Thất ôm đàn tìm một chỗ ngồi xuống:

“Ta thử âm thanh của đàn trước đã.”

Zard sáp lại gần quan sát sự thay đổi của đàn guitar, Tiểu Thất tiện tay gảy thử vài hợp âm.

Âm thanh vừa vang lên, Khánh Trần lập tức cảm nhận được cảm xúc của mình thay đổi theo hợp âm.

Gảy bậc 3 của hợp âm Rê trưởng có thể tạo ra sóng âm khiến người khác đau đầu, gảy hợp âm Mi trưởng có thể tạo ra sóng âm giúp cảm xúc bình tĩnh lại, gảy hợp âm Fa trưởng sinh ra sóng âm khiến người ta hứng phấn, hợp âm Si giáng trưởng gây buồn ngủ, và gảy hợp âm La trưởng có thể hình thành sóng âm khiến mọi người vui vẻ.

Vài lần thử âm ngắn ngủi lại khiến Khánh Trần cảm nhận được một chuyến hành trình cảm xúc, dù hắn là cao thủ cấp A thì cảm xúc vẫn dao động theo âm thanh.

“Lạ thật.”

Khánh Trần nói:

“Không ngờ thứ này có thể dao động cảm xúc, nếu minh tinh nào sở hữu nó, buổi biểu diễn hàng chục nghìn người đều sẽ điên cuồng vì người đó. Tiểu Thất, ngươi đàn cả bài đi xem nào.”

“Vâng.”

Kết quả là Tiểu Thất vừa mới đàn được một đoạn thì Zard bỗng kêu á một tiếng rồi ngã ngửa ra sau, hắn ôm đầu kêu đau:

“Đầu cứ như bị đập một cái ấy.”

Hai mắt của Khánh Trần sáng rực lên:

“Không ngờ lại là một vật cấm kỵ dùng cho chiến đấu.”

Vật cấm kỵ dùng cho chiến đấu rất hiếm, bình thường trong mười vật cấm kỵ chỉ có một món mà thôi, cho nên bọn họ gặp may rồi!

Khánh Trần nhìn ánh mắt mong chờ của Tiểu Thất, cười nói:

“Cái này thuộc về ngươi.”

Tiểu Thất mừng ra mặt:

“Cảm ơn Phụ Huynh, Phụ Huynh ở hiền gặp lành!”