Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2097: Phá Hủy




Bằng không họ uổng công đến đây à?

Tuy rằng những thi thể nằm trên mặt đất sẽ không đồng ý với quan điểm này.

Ngay sau đó, mấy người Tiểu Thất và Nam Cung Nguyên Ngữ bắt đầu đập phá đồ đạc như đang khám xét nhà ở.

Gạt tàn thuốc lá, đập nát!

Giá sách, tủ quần áo, bàn làm việc, phá hủy!

Quần áo, xé luôn!

Ngay cả thú cưng nuôi trong văn phòng cũng phải lại gần búng một cái, bứt một nhúm lông, nếu bứt được thì là thú cưng thật, nếu không thì là vật cấm kỵ!

Bút máy, bẻ gãy!

Máy lọc nước, dỡ ra!

Gương, đập vỡ!

Trong tòa nhà này, toàn bộ những thứ trông giống vật cấm kỵ hay không giống đều bị Zard và những người khác hủy hoại không sót một cái gì!

Bên cạnh cao ốc Vương Quốc còn có những cao ốc văn phòng khác, trong đó đều là những người thuộc tầng lớp tinh hoa của Bắc Mỹ.

Họ đã chú ý đến trận chiến này từ lúc nhóm người Zard và Đại Vũ xâm nhập.

Tất cả mọi người quay clip đăng lên mạng, sau đó cả Bắc Mỹ được chứng kiến những người này nghiền ép tổ chức Vương Quốc ra sao.

Người biết chuyện hiểu được vì K, Z, A không ở tổng bộ nên tạo cơ hội cho kẻ đánh lén.

Còn người không biết nhìn tổ chức Vương Quốc, tổ chức Future từng ngông cuồng tự đại bị đánh cho không phản kháng nổi…

Sau đó, mọi người thấy từ đằng sau một cánh cửa sổ sát đất, những người du hành tấn công tổ chức Vương Quốc kia bắt đầu đập máy in, phá bàn, bẻ bút máy, giật lông mèo.

Có người ở cao ốc văn phòng bên cạnh nói với giọng nghi ngờ:

“Hình như họ hận tổ chức Vương lắm hay sao ấy, không chỉ giết thành viên của tổ chức mà còn trút giận lên đồ đạc trong văn phòng?”

Có người ngơ ngác đáp lời:

“Mối thù này sâu đậm quá…”

Trên twitter của Bắc Mỹ, những clip này nhanh chóng trở nên nổi tiếng, thậm chí còn có người cảm thán:

“Tuyệt đối đừng trêu chọc những người du hành châu Á này, họ hung tàn quá. Lỡ như dây vào họ thì đến cả con mèo nhà ngươi họ cũng sẽ không tha, không chỉ muốn giết ngươi mà còn muốn búng trán mèo nữa…”

“Thật là đáng sợ!”

Phải thù hận đến mức nào mới không tha cho cả những thứ không đáng giá tiền trong phòng làm việc! Đúng là tàn nhẫn!

Nhưng mọi người nhìn thấy bộ đội cảnh vệ của Vương Quốc trú đóng ở ngoại ô đã lái xe vào thành phố, lúc này đang là khung giờ cao điểm ở quảng trường Thời Đại của New York, xe bọc thép không di chuyển được, thế là các binh sĩ đi bộ đến bao vây mục tiêu.

Triên biển, ba con tàu khu trục chở đầy cá tuần tra trên mặt biển, ngoài ra còn có vài chục chiếc ca nô bật đèn pha, ý đồ phong tỏa khu vực biển.

Dường như những người du hành trong cao ốc Vương Quốc không hề nhận ra điều gì cả, họ vẫn trút giận theo ý mình, không phát hiện nguy hiểm đang đến gần.

Lúc này, trong kênh liên lạc, Tiểu Thất nói với giọng điệu phấn khởi:

“Đã tìm được một vật cấm kỵ, lạ thật, không ngờ nó lại là một cái cặp lồng nhôm!”

Tiểu Tam cũng lớn tiếng, nói:

“Ta cũng tìm được một cái! Là một chiếc ghim cài áo!”

Nam Cung Nguyên Ngũ kích động:

“Ta cũng tìm được rồi, là một bình giữ nhiệt!”

Hiệu suất của Zard cao nhất, hắn điều khiển cát di chuyển theo mình, đi đến tầng nào là tất cả đồ đạc trong tầng đó đều bị dòng cát nghiền nát không thương tiếc.

Cao ốc Vương Quốc có tổng cộng 21 tầng, những người khác lục soát 10 tầng, một mình hắn bao 11 tầng còn lại.

Zard hớn hở cười nói:

“Ta tìm được ba món đồ! Một tấm vải màu đen, một cây đàn guitar, một chiếc balo!”

Đại Vũ thở phào một hơi, sáu vật cấm kỵ!

Đó là sáu vật cấm kỵ đấy, chuyến này đi không uổng công!

Zard vui vẻ nói trong kênh liên lạc:

“Đại Vũ có thể yên tâm được rồi, những thứ mà ngươi nợ như trà Cảnh Sơn, Tử Lan Tinh, Trường Sinh Thiên...”

“Ngươi đang đọc tên món à?!”

Đại Vũ cạn lời.

Bỗng nhiên Đại Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đã uống trà Cảnh Sơn, cho nên thấy được mấy trăm binh lính đang lại gần cao ốc với tốc độ rất nhanh.

Phía xa hơn còn có vài chục chiếc xe bọc thép đang mở đường, chỉ huy các phương tiện giao thông gây ách tắc tiến hành sơ tán.

Đại Vũ nói:

“Họ đang đi thẳng đến chỗ chúng ta, tất cả mọi người rút lên sân thượng! Còn 15 phút nữa là rút lui, mọi người dừng việc lục soát cao ốc, rút lên sân thượng ngay!”

Tất cả mọi người nhận được mệnh lệnh lập tức di chuyển lên trên, bụp một tiếng. nguồn điện của cả tòa nhà bị cắt đứt từ bên ngoài, trong cao ốc tối đen như mực.

Cùng lúc đó, bên phía cao ốc Future, Trịnh Viễn Đông đứng trên mái nhà nhìn thấy cảnh ấy, hắn cũng triệu tập các thành viên Côn Luân tập trung ở tầng cao nhất.

Trịnh Viễn Đông nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút cuối cùng.

Lúc này, sáu người mặc đồ đen đang khiêng hai cánh cửa cổ, ba người khiêng một cánh cửa bước nhanh trên trên con đường cổ cạnh Everest.

Đó là con đường thông thương của người Sherpa và dân tộc Tạng, di chuyển bằng con đường này có thể tránh được độ cao cao nhất so với mực nước biển, và đi thẳng từ địa khu đến đại bản doanh Everest.