Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2090: Thời Gian Cấp Bách




Trịnh Viễn Đông tiếp tục nói:

"Cửu Châu đã chuẩn bị phương tiện cho mọi người trên bờ biển rồi, thời gian hành động của chúng ta chỉ có tám giờ, tám giờ sau, dù thành công hay thất bại, chúng ta đều buộc phải rút lui. Đây là thời gian và cơ hội mà Khánh Trần đã tranh thủ cho chúng ta, mọi người hãy trân trọng nó."

Những người này sẽ hoàn thành một cuộc chiến chớp nhoáng chuẩn xác trên bờ biển phía tây, phá hủy sức mạnh quân sự của tổ chức Vương Quốc và tổ chức Future, phá hủy sức mạnh của người du hành của lớp giữa và lớp dưới cùng.

Những gì đã xảy ra trong Liên bang không phải là một sự kiện không chút liên quan, nếu hai tổ chức này có thể dẫn đầu một cuộc xâm lược và chiến tranh thuộc địa ở thế giới trong, thì họ sẽ tự nhiên làm điều tương tự ở thế giới biểu.

Vì vậy, ngay từ đầu họ đã đứng ở hai phía đối diện, chính là kiểu không chết không thôi.

Khánh Trần và Trịnh Viễn Đông vẫn luôn thảo luận, làm thế nào mới có thể thực sự làm chậm lại kế hoạch của tổ chức Vương Quốc và Future, khiến chúng bớt điên cuồng ngang ngược như thế.

Không chỉ riêng Khánh Trần và Lý thị cần thời gian, mà sự phát triển của thành phố số 10 và sự phát triển của Hội Phụ Huynh cũng cần có thời gian.

Cuối cùng, Khánh Trần nảy ra một ý tưởng táo bạo: New York tập hợp hai phần năm số người du hành của tổ chức Vương Quốc và Future, nếu tất cả cao thủ của họ đều được điều động, liệu họ có thể thử trực tiếp tiêu diệt sinh lực ở đây không?

Một khi hơn hai phần năm số người du hành của cả hai tổ chức đều chết, thì mối quan tâm đầu tiên của chúng chính là làm sao để ổn định nội bộ, chứ không phải tiếp tục xâm lược.

Khánh Trần muốn Jindai, Kashima, Vương Quốc và Future cùng bị công kích nặng nề.

Có như vậy họ mới có thể sử dụng Kình Đảo để tiếp tục tích lũy sức mạnh.

Trên Kình Đảo tổng cộng có hơn 400 cao thủ cấp C, đủ sức biến một New York phồn hoa yên bình trở thành thành phố Gotham đáng sợ trong một thành phố không có cao thủ cấp A.

Tất nhiên, mục tiêu của họ chỉ là những người du hành của cả hai tổ chức, không phải thường dân.

Trịnh Viễn Đông nhìn mọi người nói:

"Mọi người, xuất phát thôi!"

Vừa nói, hắn liền nhảy xuống biển trước, bơi về phía tàu du lịch tới tiếp ứng.

Từng âm thanh phốc phốc liên tục vang lên, lực lượng đặc chủng đi đầu gồm hơn 400 người du hành cứ như vậy cùng nhảy xuống biển.

Họ sẽ lên tàu du lịch, đi đến khu vực gần với bờ biển hơn, rời tàu du lịch một lần nữa và cập bờ!

Chỉ có Hà Kim Thu là không nhảy xuống biển, Thanh Ngọc Tâm Kiếm của hắn tạo thành các bậc thang dưới chân hắn, và 'đi' đến bờ biển với tốc độ rất nhanh, giống như một thần tiên trên bầu trời.

Ngay sau khi mọi người rời khỏi hòn đảo, Kình Đảo nhanh chóng rút khỏi đường ven biển, chực chờ khoảnh khắc lần nữa tiếp cận.

...

Trong đêm tối, Zard ướt nhẹp trèo ra khỏi đê biển, tháo mặt nạ dưỡng khí, hít một hơi thật sâu:

"Này, không phải nói không khí ở đây rất ngọt ngào sao, sao không cảm giác được gì, lại còn có mùi nước tiểu...có vẻ như có rất nhiều người đang phóng uế ở đây."

Đại Vũ từ từ cởi bộ đồ lặn xuống và nói:

"Đừng nói nhảm nữa, thời gian cấp bách."

"Ế, không phải có tám giờ sao."

Zard nói:

"Cửu Châu đã điều tra rõ ràng số lượng người được điều động đến trụ sở chính rồi, và sẽ chỉ mất chưa đầy 8 giờ để chúng ta có thể hành động."

Đại Vũ liếc nhìn hắn và nói:

"Nếu ngươi còn không nhanh lên, chúng sẽ tan ca đấy. Nếu phát hiện số lượng nhân viên ở trụ sở chính Vương Quốc ít đi hãy đến câu lạc bộ tư nhân của Vương Quốc cách đó năm km. Nếu không, chúng ta sẽ giết được ít người hơn. Đúng rồi, một khi gặp phải cao thủ cấp B, ngươi phải tìm cách đưa nó trở lại Kình Đảo, Khánh Trần nói rằng hắn muốn trồng vật cấm kỵ."

Zard cảm khái:

"Công việc kinh doanh của ông chủ đã khởi sắc trở lại rồi, trước đây là trồng cây, còn bây giờ đã bắt đầu trồng sinh vật sống...Này, tại sao ngươi lại nghe lời hắn như vậy?"

Đại Vũ khịt mũi lạnh lùng:

"Chẳng qua là ta muốn trả lại cho hắn ân tình của Tử Lan Tinh, Trường Sinh Thiên, Tĩnh Sơn Trà, quả Phỉ Lệ, Sơ Hạ, Vấn Hàn mà thôi. Ngoài ra, ân huệ hắn tặng ngươi vật cấm kỵ, ta cũng thay ngươi trả sạch rồi."

Zard lắng nghe một tràng dài những cái tên thực vật, nói:

"Ân huệ mà ngươi nợ hắn cũng nhiều thật..."

Đại Vũ:

"..."

Đúng nhỉ, không tính kỹ càng thì đúng là không biết ta đã ăn nhiều thứ của Khánh Trần vậy!

Đại Vũ đổi chủ đề:

"Bản đồ đâu?"

Zard sửng sốt:

"Không phải là ở chỗ của ngươi sao?"

Đại Vũ đau đầu:

"Rõ ràng lúc ở trên đảo, chính ngươi liên tục nói muốn giữ bản đồ còn gì."

"Ah, ra vậy hả?"

Zard nói.

"Bản đồ tác chiến đâu? Ngươi quên nó trên đảo à?"

Đại Vũ nổi sung rồi.

"Hay ta quay lại lấy nó nhé?"

Zard nói.

"Bây giờ đi lấy làm sao mà kịp."

Zard vừa nghĩ vừa thay quần áo:

"Vậy thì chúng ta tìm người ta hỏi đường, hỏi họ xem trụ sở của Tổ chức Vương Quốc ở đâu."

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾