Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2067: Lợi Hại




Hắn còn mừng thầm: Đến lúc đó đổi ký hiệu chỉ khiến ngươi không tìm được phòng an toàn nhưng có thể cho ngươi một đường sống đi ra ngoài, coi như là thiện ý lớn nhất của Hỏa Đường dành cho tổ chức Kỵ Sĩ.

Muốn thịt Thần Ngưu và thảo dược trong phòng an toàn của bọn ta ấy hả? Không có cửa đâu!

Ai có thể ngờ được ký hiệu khắc vào trên tường đá cũng có thể bị xóa sạch?

Không ngờ đúng không!

Đại trưởng lão suy nghĩ và thầm cảm thấy vui vẻ, trên mặt vẫn bày ra vẻ nghiêm túc.

Trong hang động tối tăm, Khánh Trần đứng ở cửa hang, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài:

“100 người, quá ít, hơn nữa ta nghe thấy bọn họ nói có một đơn vị đã bắt đầu xuyên qua khu cấm kỵ số 008, chuẩn bị xây dựng căn cứ ở Tây Nam. Nếu như vẫn không tìm thấy chúng ta thì mới từ bỏ việc tìm kiếm.”

Cửa hang này rất bí ẩn, thậm chí tộc nhân của Hỏa Đường còn cố ý trồng thảm cỏ cho nó, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không phát hiện ra sơ hở.

Khánh Trần không cần mở cửa hang, chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể đoán được có bao nhiêu người.

Tần Dĩ Dĩ mỉm cười khen:

“Thật là lợi hại.”

Đại trưởng lão lẩm bẩm:

“Cái này thì có là gì, ta cũng có thể nghe ra được có bao nhiêu người, từ hai mươi năm trước đã nghe được rồi cơ!”

Khánh Trần không để ý đến hắn mà chỉ yên lặng theo dõi thêm một lát, ngay sau đó quay người lại:

“Chúng ta đến cửa hang số 7, chỗ đó đông tập đoàn quân Trần thị hơn, ra tay với bọn họ trước.”

Đại trưởng lão chỉ trích:

“Ngươi điên rồi à? Trạng thái của mọi người ra sao ngươi cũng thấy rồi, trong tình huống này mà ngươi còn muốn chọn chỗ đông người để ra tay à?”

Tần Dĩ Dĩ lo lắng:

“Với tình trạng cơ thể của ngươi bây giờ thì không thể chiến đấu được, hay là ngươi nghỉ ngơi một lát đi, để ta và đại trưởng lão đánh với họ.”

Đại trưởng lão than thở:

“Nhất định là đời trước ta nợ Kỵ Sĩ mấy trăm triệu nên đời này mới phải gánh vác nghiệp báo!”

Khánh Trần mỉm cười:

“Không cần, chúng ta có Zard mà.”

Nói xong hắn xoay người chạy đến cửa hang số 7 chừng như quen thuộc lắm, đại trưởng lão nằm trên lưng Tần Dĩ Dĩ, cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi.

Mỗi lần mình vào đây còn phải quan sát ký hiệu và ghi chép lại một cách nghiêm túc.

Mà thằng nhãi Khánh Trần này còn không thèm nhìn ký hiệu.

Đại trưởng lão khẳng định chắc chắn, Khánh Trần thật sự không nhìn ký hiệu!

Hắn nổi giận:

“Khoan đã, sao ngươi không nhìn ký hiệu? Sẽ đi nhầm đường đấy.”

“Yên tâm đi, ta nhớ hết rồi.”

Khánh Trần nói.

“Nhưng ngươi đi nhầm rồi, đây không phải đường đi đến cửa hang số 7.”

Đại trưởng lão hô.

“Không sao, đường này gần hơn, con đường đi theo ký hiệu của các ngươi hơi xa.”

Khánh Trần trả lời.

Đại trưởng lão:

“???”

Hắn phát điên luôn rồi, tiểu tử này mới chỉ đi đường chính một lần mà đã nhớ hết toàn bộ địa hình lối đi trong hang động đá vôi, thậm chí còn không cần nhìn ký hiệu!

Hơn nữa còn có thể quy hoạch lại tuyến đường!

CMN…Bây giờ đại trưởng lão bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lỡ như Khánh Trần phá hủy tất cả ký hiệu trong hang động này…

Vậy thì chỉ có Kỵ Sĩ mới có thể đi vào nơi này!

Tần Dĩ Dĩ tò mò hỏi với giọng điệu ngây thơ:

“Đại trưởng lão, ngươi làm được như thế không?”

Đại trưởng lão nhẫn nhịn đến mức mặt đỏ bừng:

“...Làm được!”

Không cần biết có làm được hay không, tuyệt đối không thể thua Khánh Trần về khí thế!

Mọi người đi đến cửa hang số 7, nơi này là một hang động trên sườn núi, được che phủ bởi dây leo rậm rạp, bên ngoài hang là vách núi cao khoảng 9 mét.

Từ bên ngoài muốn đi vào trong hang động phải bám vào dây leo bò lên độ cao 9 mét này mới được.

Đại trưởng lão nghi ngờ:

“Cửa hang này khó ra vào lắm, ngươi đi ra ngoài giết bọn họ, khi trở lại còn phải tốn công leo về…”

“Không cần đi tìm bọn họ, để bọn họ đến tìm chúng ta.”

Khánh Trần dùng Con Rối Giật Dây cắt một vết thương nhỏ trong lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu tươi lên dây leo ngoài hang động:

“Muốn giết chết bọn họ trong phòng an toàn của Kỵ Sĩ này dễ như trở bàn tay, chẳng qua mối uy hiếp lớn nhất với chúng ta hiện nay không phải là ngươi, mà là chó.”

Đại trưởng lão nghiêm túc lắng nghe, nhưng sắc mặt hắn tức khắc thay đổi:

“Sao lại biến thành phòng an toàn của Kỵ Sĩ rồi?”

Nhiều binh sĩ của tập đoàn quân Trần thị bắt đầu xuất phát, mục tiêu là khu cấm kỵ số 008.

Trong rừng rậm của khu cấm kỵ, bộ đội Trần thị tiến hành lục soát toàn diện như bầy châu chấu ập đến, chó săn máy cúi đầu đánh hơi trong bụi cây, ý đồ tìm kiếm tung tích của nhóm Khánh Trần.

Tất cả bọn chúng đã ngửi mùi máu ở chiến trường và nhớ kỹ những đặc trưng của những thứ mùi đó bằng bộ phận cơ thể được cải tạo của mình.

Một khi mùi máu xuất hiện trong phạm vi 5 cây số thì chúng chắc chắn sẽ phát hiện.

Nhưng đột nhiên, một con chó săn máy bỗng ngẩng đầu lên, chip trong đầu nó nhanh chóng xử lý phân tử của mùi hương trong không khí.

Ngay sau đó, nó sủa vài tiếng rồi lập tức chạy như bay về phía cửa hang số 7.

Các binh sĩ Trần thị vui mừng, đồng thời hô lên với kênh liên lạc:

“Đã tìm được mục tiêu, lặp lại, chó săn máy đã tìm được mục tiêu!”