Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2038: Ngươi Không Làm Thì Ai Làm




Nhưng từ đó trên khóa gen xuất hiện một gông xiềng, sau này cho dù hoàn thành sinh tử quan cá nhân cũng không thể đột phá cấp bậc cao hơn.

Khánh Trần bỗng hỏi:

“Ta tò mò là liệu có thể nhờ dị năng giả nguyên tố Thủy cấp A điều khiến ao hồ trong lục địa, cưỡng ép tạo ra con sóng cao 30 mét không?”

Trần Gia Chương lắc đầu:

“Sóng biển 30 mét cao bằng một tòa nhà mười tầng vậy, còn nếu có thể đẩy sóng biển cao như vậy lên 1000 mét, một trận sóng quét qua là có thể bao trùm một thị trấn nhỏ, dị năng giả nguyên tố Thủy cấp A không làm được, chỉ có bán thần mới có khả năng ấy. Nhưng trong lịch sử Liên Bang chỉ có hai bán thần nguyên tố Thủy, một người tên là Trương Vũ, đó là nhân vật của mấy trăm năm, hơn nghìn năm trước rồi.”

Khánh Trần suy nghĩ một cách cẩn thận, hình như đúng là hắn chưa bao giờ nghe nói Liên Bang có dị năng giả nguyên tố Thủy nào cả.

Nhưng mà...nước ngoài có sao?

Nếu như ở nước ngoài có thì có thể bắt đối phương về cho Lý Thúc Đồng và Trần Gia Chương dùng để vượt sinh tử quan không?

Đương nhiên, vậy cũng phải chờ hắn thăng lên bán thần mới đi bắt được…

“Sư bám ngài cứ định nát rượu như thế này mãi à?”

Khánh Trần hỏi.

Trần Gia Chương ngẩn người:

“Khánh Trần à, trước đây bọn ta đọc trong tiểu thuyết, thần tiên phạm sai lầm sẽ bị đày xuống nhân gian, vậy ngươi nói xem trần thế này phải lắm khổ đau đến mức nào. Chúng ta chẳng qua là trong khổ tìm vui mà thôi, cần gì lại tự mình chuốc khổ vào thân.”

Khánh Trần im lặng.

Trong lúc Khánh Trần nói chuyện với Trần Gia Chương, một tên lính liên lạc chạy chậm tới truyền lệnh cho bốn đội trưởng:

“Xuất phát, tiếp tục tiến về phía trước, dự tính 8 giờ tối nay đến bên ngoài cấm kỵ số 8. Đến lúc đó có khả năng sẽ phát sinh xung đột bất ngờ với Hỏa Đường trong cấm kỵ, ra lệnh cho đơn vị các ngươi đẩy nạn dân đi đằng trước thăm dò quy tắc. Hễ gặp thành viên của Hòa Đường, giết chết bất luận tội.”

Khánh Trần rùng mình, quả nhiên mục tiêu của tập đoàn quân Trần thị là Hỏa Đường!

Vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm trọng, nếu Hỏa Đường gặp phải đội quân chính quy cấp bậc này trong tình huống không hay biết gì, cho dù họ biết được quy tắc của khu cấm kỵ cũng sẽ thiệt hại nặng nề.

Phía tây khu cấm kỵ số 8, có một đoàn xe việt dã đang di chuyển từ phía tây về hướng đông, mục tiêu là khu cấm kỵ số 8 này.

Bên cạnh đoàn xe việt dã có một đội kỵ mã hộ tống, những con ngựa kia không phải giống ngựa phàm, trông chúng còn uy mãnh hơn người Hoa Đường vốn đã cao lớn.

Nếu những con ngựa bình thường đứng cạnh chúng thì chẳng khác nào loài ngựa lùn.

Hơn mười người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác lông thú ngồi trên lưng ngựa, ngựa đi xóc nảy khiến trang sức bằng đốt xương trên cổ họ va vào nhau phát ra âm thanh lanh canh.

Đi tuốt đằng trước là Tần Dĩ Dĩ cưỡi mã vương màu đen dẫn đầu đội ngũ, đi bên cạnh bảo vệ đoàn xe.

Trên mái tóc xõa tung của thiếu nữ còn dùng trang sức mã não xanh và đỏ tết hơn mười bím tóc, nàng ngồi trên lưng ngựa, chẳng biết tâm hồn treo ngược cành cao từ bao giờ.

Trên xe việt dã bên cạnh, đại trưởng lão hạ cửa sổ xuống, nhìn thiếu nữ một cái rồi gào lên:

“Tiểu tổ tông ơi, hoàn hồn, hoàn hồn, sắp đến khu cấm kỵ số 8 rồi. Chúng ta nghỉ ngơi lấy sức bên ngoài một buổi, sau đó mới đi vào. Đến lúc đó chúng ta trực tiếp đi hái quả, chất đầy trên xe rồi đi về.”

Tần Dĩ Dĩ nhìn đại trưởng lão:

“Hái trái cây xong thì các ngươi đi về đi, ta phải ra ngoài chơi một lát.”

“Ngươi là thần nữ của Hỏa Đường chúng ta, ngươi muốn đi đâu chơi?”

Đại trưởng lão tức giận:

“Mới đầu xuân, chúng ta còn phải thu hoạch thực vật ở bốn khu cấm kỵ nữa, ta lớn tuổi rồi, ngươi phải mau chóng quen với công việc này mới được. Về sau ngươi trở thành đại trưởng lão cúng phải dẫn các tộc nhân đến khu cấm kỵ thu hoạch trái cây.”

“Ta không muốn làm đại trưởng lão…”

“Thần linh khâm điểm, ngươi không làm thì ai làm.”

Đại trưởng lão tức giận:

“Đừng nghĩ đến thằng nhãi kia nữa, nếu hắn có ý với ngươi thì đã đến Hỏa Đường tìm ngươi từ lâu rồi. Kết quả thì sao, ngươi đến phương bắc liều sống liều chết làm việc giúp hắn, bị Lý Thúc Đồng lừa, bị ảnh tử của Khánh thị lừa, cuối cùng ngươi còn chẳng thấy mặt hắn, thế chẳng phải là bắt nạt ngươi hay sao? Tiểu tổ tông à nghe ta nói đi, chúng ta không cưỡng cầu, nếu hắn không đến Hỏa Đường thì ngươi cũng đừng đi tìm hắn, nghe chưa hả?”

Tần Dĩ Dĩ bĩu môi:

“Chưa nghe!”

Nói xong, nàng thúc vào bụng ngựa, giục mã vương phi lên trước cách xe của đại trưởng lão hơn trăm mét, nàng không muốn nghe đại trưởng lão lải nhải dông dài.

Bấy giờ, một thần tử khoảng hai mươi tuổi thấy thế lập tức thúc ngựa đuổi theo:

“Dĩ Dĩ, đàn ông bên ngoài chẳng có gì tốt, tên nào cũng yếu ớt, đâu phóng khoáng, khỏe khoắn được như đàn ông Hỏa Đường chúng ta? Đàn ông Liên Bang nhìn thấy máu là sợ hãi la toáng lên, đấm một cú là họ kêu gào thảm thiết rồi, có gì tốt đâu cơ chứ.”