Loại thứ hai, có thể được dùng để cắt đứt ký ức, chỉ cần cắt nhẹ một sợi tóc đã có thể khiến mục tiêu quên đi rất nhiều thứ.
Đây là công cụ sắc bén của Thần Minh, đến nỗi ngày nay có rất ít người trong Liên bang còn nhớ đến nhân vật tên Nhan Lục Nguyên này.
Khánh Trần nói:
"Nếu lần tới có cơ hội gặp hắn, ta sẽ hỏi thử xem hắn có giúp gì được cho ngươi không..."
"Không cần đâu."
Đầu của Ương Ương cứ ngọ nguậy trên lưng Khánh Trần, lau sạch nước mắt của mình:
"Mọi chuyện đã kết thúc rồi, ta còn rất nhiều việc phải làm, không thể mất đi ký ức. Thật xin lỗi, lúc đầu khi tiếp cận ngươi ta đã mang một dụng ý khác, ta biết ngươi có thể cảm nhận được điều đó, nhưng ta muốn trả thù."
Khánh Trần đột nhiên nhận ra rằng cô gái nhỏ này thực ra cũng giống như hắn, mọi người đều mang trên vai những trách nhiệm mà họ không nên gánh chịu từ sớm, suốt chặng đường luôn bị người khác sai khiến.
Ngay từ đầu khi xuyên không, Ương Ương đã liên tục tổ chức nhiều cuộc diễu hành khác nhau, còn phải chịu trách nhiệm xây dựng cầu nối giữa Át Bích và Kỵ Sĩ.
Sau khi biết rõ bản thân, lại trở thành hộ đạo giả cho hắn.
Đi đảo quốc với hắn để cứu Maki-chan, đi biển Baelen để làm hộ đạo giả cho hắn.
Ngay cả khi đối phương đi du lịch cùng mình cũng phải gánh vác trách nhiệm của một hộ đạo giả, chịu sự sai khiến của hắn.
Nhưng cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ này cũng có một điểm yếu mềm trong lòng, cũng sẽ nhớ cha nhớ mẹ như một cô bé, cũng cần có người chở che.
Khánh Trần đang đi trên hành lang đột nhiên dừng lại:
"Ngươi muốn thằng lại tiền đúng không?"
"Hả?"
Ương Ương thắc mắc.
Khánh Trần đột nhiên xoay người và sải bước cõng nàng đi về phía sòng bạc sau lưng.
"Không phải ngươi sợ nơi đông người phức tạp sao?"
Ương Ương nghi ngờ.
"Không sợ nữa."
Khánh Trần nói:
"Hôm nay ta sẽ cùng ngươi làm bất cứ những gì ngươi muốn, ngươi muốn thắng lại tiền ta sẽ cùng chơi với ngươi, ngươi muốn nhảy ta cũng sẽ nhảy với ngươi, mặc dù ta không biết nhảy nhưng ta không sợ mất mặt. Ta không biết Texas Hold là gì, cũng chưa từng học về nó, nhưng nếu là trò 21 điểm ta có thể thắng đến khi trời rạng sáng, trò chơi này trông có vẻ như một cuộc cá cược giữa ngươi và người chia bài, nhưng nói cho cùng thì đó chỉ là một trò chơi toán học của một mình ngươi. Xác suất chính là chìa khóa để chiến thắng."
Ương Ương đột nhiên cười và hỏi:
"Vậy lỡ như sòng bạc thấy ngươi thắng quá nhiều rồi không cho chúng ta xuống thuyền thì sao?"
Khánh Trần nói:
"Kẻ có thể giết người và bước ra từ căn cứ quân sự bí mật A02, còn sợ rằng không giết người để ra khỏi sòng bạc được sao."
Khi đến sòng bạc, hình dạng kỳ lạ của Khánh Trần với Ương Ương được cõng trên lưng đã thu hút rất nhiều người chú ý.
Nhưng hắn không quan tâm lắm, chỉ đứng trước bàn chơi xì dách 12 con bài 21 điểm, đồng tử nheo lại đột ngột, hắn không ngừng tính toán điểm số, quân bài và xác suất của từng bàn.
Số lượng bài poker có hạn, người chia bài sẽ mở hai bộ bài mới cùng một lúc để các con bạc kiểm tra.
Người chia bài sau đó sẽ xáo bài và bắt đầu chia bài, ngươi nhận được hai lá và người chia bài cũng được chia hai lá.
Thẻ đứng đầu là 10 điểm, người gần với 21 điểm nhất sẽ có được thẻ đánh bạc.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc tổng số lượng bài có hạn, những quân bài được sử dụng sẽ biến mất dần dần khỏi bàn chơi bài, còn lại những quân bài dễ chơi chính là xác suất tạo thành điểm.
Các quân bài đã chia là quá khứ, quân bài chưa được đi là tương lai.
Khánh Trần mỉm cười:
"Tìm được bàn chơi bài thích hợp rồi."
Ương Ương thắc mắc:
"Sao ngươi thành thạo quá vậy."
"Cha ta là một tay cờ bạc, ta tìm hiểu những gì ông ấy thích chơi, và sau đó chiến thắng ông ấy, rồi cố gắng hết sức nói với ông ấy rằng, chỉ có thiên tài và người chia bài mới có thể thắng tiền tại bàn đánh bạc này."
Ương Ương hỏi:
"Sau đó thì sao, ông ấy có nghe lời khuyên của ngươi không?"
Khánh Trần cười nói:
"Không, ông chỉ nhớ câu nói cuối cùng của ta, làm người chia bài mới có thể ăn tiền...một con bạc vô phương cứu chữa."
Hắn cõng Ương Ương trên lưng, đặt cô gái lên ghế trước bàn poker, còn hắn thì ngồi bên cạnh, ném một thẻ đánh bạc vừa đổi ra.
Một người đàn ông da trắng bên cạnh phá lên cười, nói bằng tiếng Anh:
"Thằng nhóc này dẫn bạn gái đi học chơi trò người lớn à, lát nữa đừng có khóc đòi về đấy."
Khánh Trần bình tĩnh liếc nhìn hắn ta rồi đáp lại bằng tiếng Anh, lưu loát nói:
"Vừa rồi ngươi đã thua mất 310.000 đô la rồi, nếu ta là ngươi thì đã xem trong tay còn có bao nhiêu thẻ đánh bạc rồi cút về phòng của mình rồi. Trên ống tay áo ngươi có dính sợi khoai tây sốt cà chua loại miễn phí, trên áo quần còn có dấu vết của rượu sâm panh miễn phí vẩy phải, ta đoán trong hai ngày trên thuyền này ngươi chỉ có thể ăn đồ ăn miễn phí thôi, đúng không?"
Người chia bài mở thẻ, Khánh Trần thắng.