Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 201: Thấu Hiểu




Chúc bạn ThảoMúp sẽ thành công phi thăng tiên giới, trở thành thượng tiên chốn YY!!!!

Hôm nay mình sẽ lên 10 chương nhé. Mai đủ 200 KP sẽ lên 15 chương!!!!

Yêu các bạn!

---

Bầu không khí trong doanh trại trở nên căng thẳng.

Người của gia tộc Jindai chậm rãi chuẩn bị chiến đấu, người đàn ông đứng sau Lý Y Nặc bình tĩnh nhìn tất cả, không nói một lời.

Lý Thúc Đồng nhỏ giọng nói với Khánh Trần:

"Ta phiên dịch cho ngươi một chút, ý mấy câu nói của Jindai Seisho, chính là. . ."

"Sư phụ."

Khánh Trần thành khẩn nói:

"Xin đừng hạ thấp trí thông minh của ta như vậy."

"Biết rồi."

Lý Thúc Đồng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lý Y Nặc cười cười đứng dậy, nói với đội ngũ thu săn phía xa:

"Đêm nay cắm trại ở chỗ này, gia tộc Jindai đi đâu, chúng ta theo đó. Dù sao người ta là khách lặn lội từ xa đến đây, chúng ta là gia chủ thì phải chăm sóc bọn họ thật chu đáo."

Nói xong, nàng nghênh ngang đi sang một bãi đất trống.

Khi Lý Y Nặc đi ngang qua bên cạnh Tần Thành, bỗng nhiên hơi kinh ngạc nói:

"Các ngươi là ai?"

Tần Thành vội vàng nói:

"Chúng ta là đội đi săn đi ngang qua. :úc trước đội ngũ của ngài phá hủy máy theo dõi của chúng ta, ngài đã bồi thường tiền. Chúng ta đi ngang qua đây, gia tộc Jindai muốn giết người diệt khẩu."

Lúc này, lựa chọn sáng suốt nhất chính là đầu quân vào một phe.

Ánh mắt Lý Y Nặc nhìn một vòng những người sau lưng Tần Thành, nàng cười cười:

"Ta nhớ được các ngươi rồi, không cần lo lắng gia tộc Jindai. Các ngươi cắm trại bên cạnh bọn ta, sau đó đi theo chúng ta."

Tần Thành vội vàng đồng ý:

"Được, được rồi, vô cùng cảm ơn!"

Đám người Tần Dĩ Dĩ đứng sau cảm thán:

"Nguy hiểm thật, may mắn đội ngũ thu săn này đến kịp."

Khánh Trần nhìn thoáng qua sư phụ mình, trong lòng tự nhủ nguy hiểm thật, gia tộc Jindai suýt nữa thì bị giết hết ở đây.

Lý Y Nặc quay lại chiếc xe của mình, ngồi vào ghế lái phụ đi về phía nơi dựng trại.

Khi nàng đi qua Khánh Trần, người đi theo bên cạnh, lại tuyệt vọng nhìn Khánh Trần...

Trong tuyệt vọng kia, còn mang theo ba phần ngượng ngùng...

Rất rõ ràng, tên này đã nhận ra Khánh Trần.

Khánh Trần bôi bẩn lên mặt có thể qua mắt được người khác nhưng chắc chắn không lừa được Nam Canh Thần.

Từ giờ phút này bắt đầu, Nam Canh Thần cảm thấy bản thân chết đi cho xong.

Mọi người thường nói một người sẽ phải chết ba lần, lần đầu tiên là chết sinh lí, tim ngừng đập.

Lần thứ hai là xã hội tuyên bố ngươi đã chết.

Lần thứ ba là người cuối cùng nhớ đến ngươi đã quên ngươi.

Nhưng mà có vài người là trường hợp đặc biệt, không cần trải qua cái chết lần thứ nhất đã bị xã hội khai tử.

Đếm ngược sắp hết, chuẩn bị trở về.

Thời gian đếm ngược 168:00:00.

Khánh Trần mở mắt trong một căn phòng của một gia đình nông dân trên núi Lão Quân.

Bảy ngày này hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, quen biết rất nhiều người, nhiều đến mức lần này trở về hắn có cảm giác như đã rất lâu rồi.

Hắn phải rút khỏi thế giới màu sắc sặc sỡ kia, quay lại thế giới này.

Nhưng không đợi hắn suy nghĩ xong, Wechat đã bắt đầu thông báo có vô số tin nhắn mới chưa đọc.

Khánh Trần mở ra điện thoại ra xem, tất cả đều là của Nam Canh Thần.

"Trần ca, ngươi ở đâu? Có đây không, có đây không, có đây không "

"Trần ca, ngươi nghe ta giải thích!"

"Trần ca, nếu ta nói ở thế giới kia ta có một đứa em trai sinh đôi ngươi có tin không, người ngươi thấy thật ra là hắn, không phải ta!"

Khánh Trần cảm khái, tài năng mà Nam Canh Thần am hiểu nhất chính là dùng một đống mấy câu nói chẳng ra sao lừa gạt chính bản thân mình.

Mà những người khác, không ai bị lừa cả.

Nhưng Khánh Trần cũng không để ý hắn, rời khỏi phòng tìm gia đình mượn dùng điện thoại cố định trong nhà, chuẩn bị gọi điện thoại cho Nam Canh Thần.

Nhưng mà đi được một nửa, hắn lại bỗng nhiên quay trở về phòng.

Khánh Trần dùng Wechat trả lời:

"Vất vả rồi."

Đầu dây bên kia, sắc mặt Nam Canh Thần biến đổi:

"Vất vả cái gì, Trần ca ngươi đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu?!"

Khánh Trần hỏi:

"Cho nên, trước kia ngươi nói có người giới thiệu phú bà là thật, là bởi vì người ta giới thiệu ngươi cho Lý Y Nặc?"

"Trần ca, không phải, ta và Lý Y Nặc chỉ là bạn bè bình thường thôi!"

Nam Canh Thần gào lên bên kia Wechat.

Nhưng mà Khánh Trần không tiếp tục nói đến chuyện này nữa, chỉ là nhẹ nhàng trả lời một câu:

"Bảy ngày trở về này phải bồi bổ cho thật tốt vào."

Giờ phút này Nam Canh Thần biết, hắn có giải thích như thế nào cũng đều phí công cả thôi.

Khánh Trần đã nhìn thấy Lý Y Nặc xách hắn vào lều vải, cũng nhìn thấy...

Nam Canh Thần vô lực nói:

"Trần ca, tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ đó?"

Lần trước trở về, hai người bọn họ đều trải qua sự kiện trên núi Lão Quân.

Khánh Trần còn cứu hắn.

Từ lúc đó trở đi, Nam Canh Thần cũng cảm giác bản thân có khuynh hướng tâm thần phân liệt. Dù sao hắn luôn miệng nói bản thân không phải người du hành thời gian, mỗi ngày đều khoe khoang, chỉ có người vô cùng thông minh mới có thể trở thành người du hành thời gian.