Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 196: Tự Tin Lên




Đủ 200 KP mai mình BẠO 10 CHƯƠNG nha!

Yêu Yêu

---

Hắn còn chưa nói xong, đã có người đạp chân ga, xông về vị trí của người hoang dã.

Lái xe bên cạnh người đàn ông trung niên kia nhíu mày, hắn nhìn về phía Lý Y Nặc:

"Ngài nên cản hắn ta lại."

Lý Y Nặc ngồi trong xe của mình, coi như không có chuyện gì xảy ra nói:

"Sáng nay, ta còn nhìn thấy mấy tên kia vừa chơi Dopamine xong, bây giờ chính là lúc thần kinh không ổn định nhất, ai cũng không ngăn lại được. Không có việc gì, để cho bọn họ đi chịu chết, chết một lần mới khôn ra được."

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, sau đó nói vơi lái chính:

"Phái ra tất cả máy giám sát, tiến hành yểm trợ hỏa lực."

Lý Y Nặc có thể ngồi mặc kệ, nhưng hắn không làm được.

Thân phận địa vị trên thế giới này rất quan trọng, bọn họ thật xui xẻo, bị điều đi theo đội ngũ thu săn này, những thiếu gia tiểu thư kia chẳng quan tâm xem có nguy hiểm hay không.

...

Lúc Khánh Trần và Lý Thúc Đồng trở lại khu trại, mọi người đều đã mang đồ đạc chất lên xe.

Tần Dĩ Dĩ phát hiện, quần áo trên người Khánh Trần bẩn bê bết, giống như vừa lăn lộn trên mặt đất.

Nàng tò mò hỏi:

"Các ngươi vừa làm gì thế?"

Lý Thúc Đồng cười cười:

"Ngươi lại cho mỗi người bọn ta một quả táo, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Tần Dĩ Dĩ làm cái mặt quỷ:

"Già như vậy rồi vẫn còn đi lừa táo, không biết xấu hổ."

Nhưng mà vừa nói như vậy, thiếu nữ lại lấy hai quả táo từ trong túi ra đưa cho hai người, quả to cho Khánh Trần, quả nhỏ hơn cho Lý Thúc Đồng.

"Được rồi, trả lời câu hỏi của ta đi.”

Tần Dĩ Dĩ hỏi.

Lý Thúc Đồng cũng không từ chối, hắn vui tươi hớn hở nói:

"Ta dạy hắn cách leo núi."

"Leo núi còn cần dạy sao?"

Tần Dĩ Dĩ khó hiểu.

Khánh Trần nói:

"Leo núi chúng ta nói, ngươi không thể hiểu được đâu."

Vách núi cheo leo vuông góc 90 độ so với mặt đất, dùng tay không leo lên.

Đây là chuyện mà rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trên vách đá, chỗ có thể bám vào chỉ có các khe hở rộng một ngón tay, thậm chí còn không rộng bằng một ngón.

Mặc dù Khánh Trần đều ghi nhớ mỗi động tác của Lý Thúc Đồng vào đầu, nhưng mắt nhìn và học được là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Đến giờ, hắn vẫn không biết Sinh Tử Quan là gì, chỉ biết mình sẽ phải bò lên một ngọn núi rất cao.

Tuyết rơi, tiếng gió hú ầm ầm trên không trung.

Vừa nghĩ đến cảnh này, Khánh Trần đã có chút chờ mong đến mọi chuyện ở tương lai.

Đang nói chuyện, rừng núi hoang vu ở phương xa bỗng truyền đến tiếng nổ mạnh.

Âm thanh đó quanh quẩn trong không khí cộng hưởng làm lũ chim nháo nhác bay lên từng đàn.

Vị trí bọn Tần Dĩ Dĩ bị dãy núi che khuất, không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ có thể nhìn thấy từng đàn chim đen nghịt trên bầu trời, bay từ phía tây sang phía đông.

Khánh Trần nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi:

"Sư phụ, chuyện này không phải có quan hệ đến dòng chữ ta khắc chứ?"

Lý Thúc Đồng nói:

"Tự tin lên, chắc chắn có liên quan đến ngươi."

"Thu dọn đồ xong chúng ta liền xuất phát, cũng không biết thế nào, hai nhóm người trong núi này đã bắt đầu đánh nhau rồi. "

Tần Thành có chút hoảng hốt nói.

Nghe thấy âm thanh chiến đấu trong núi lúc xa lúc gần, lão ta không ngồi yên nổi nữa.

Hắn biết trong khu vực này có hai nhóm người: đội ngũ thu săn và ông chủ của Trương Đồng Đản.

Nhưng hắn luôn cảm thấy có chút không đúng, hai nhóm người này làm sao lại bắt đầu đánh nhau được?

Tần Thành nhìn hai người Lý Thúc Đồng và Khánh Trần một chút, nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn được hỏi:

"Hai vị sáng sớm đã vào núi, có xảy ra chuyện kỳ quái gì hay không, chẳng hạn như..."

Lý Thúc Đồng:

"Không có."

Khánh Trần:

"Không có."

Lúc này Tần Thành liền cảm thấy rất đau đầu, mình còn chưa nói gì đâu, hai sư đồ này liền vội vã phủi sạch quan hệ.

Trận chiến trong núi nếu như không có liên quan đến hai người này thì không còn chuyện gì phải nói nữa!

Lúc này Lý Thúc Đồng nói với hắn:

"Ông anh à, tìm giúp mỗi người chúng ta bộ quần áo sạch sẽ vừa vặn nhé. Ta thấy quần áo của Tần Đồng hai chúng ta có thể mặc được."

"Vì sao lại cần quần áo mới?"

Tần Thành bối rối.

"Suy cho cùng mặc một thân áo Jackets thế này thì bắt mắt quá."

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Vừa nhìn liền biết không phải người hoang dã."

Da đầu Tần Thành lập tức liền tê dại, trong lòng hắn tự nhủ: Không phải là hai người này làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp nên mới vội vàng thay quần áo?

Hắn vội vàng đi tìm hai bộ quần áo, sau đó dặn dò những người khác chuẩn bị xuất phát.

Một lát sau, Khánh Trần vừa thay quần áo trong rừng vừa nói:

"Sư phụ, ngươi lại có dự định mới gì sao?"

"Ồ, sư phụ chuẩn bị cho ngươi học bài học thứ tư. "

Sau khi Lý Thúc Đồng thay xong quần áo liền đáp lại.

Khánh Trần bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn lén mình, hắn vừa quay đầu lại liền phát hiện bóng dáng Tần Dĩ Dĩ cuống quýt chạy trốn.