Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 197: Phản Lũng Đạo




Hắn mặc xong quần áo:

“Sư phụ, nội dung bài học thứ tư là gì?”

"Dạy ngươi cách làm một thợ săn chân chính. "

Lý Thúc Đồng đáp lại.

"Con mồi?"

Khánh Trần lại hỏi.

"Rất nhanh ngươi sẽ biết."

Hai người chôn áo jacket và ba lô leo núi vào trong đất, ngoại trừ ghế con bị Lý Thúc Đồng kiên trì mang theo, họ chỉ mang một chút đồ thiết yếu trên người.

Chôn dưới đất còn một quyển sổ về cách dưỡng sinh vừa dày vừa nặng.

……

Hai chiếc xe bán tải đang chạy trên đường lớn.

Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua.

Thời gian đếm ngược 16:00:00.

Tuy thành phố ở thế giới trong, thế giới ngoài tương ứng với nhau, thế nhưng diện tích đất đai ở thế giới trong lớn hơn rất nhiều so với thế giới ngoài.

Nếu như ở thế giới bên ngoài, lái xe hơi trên đường lớn ba ngày đã lái ra biên giới tỉnh rồi.

Nhưng Khánh Trần im lặng ngồi trên xe bán tải quan sát, con chữ trên cột mốc biên giới bên đường từ "Số 18 235" biến thành "Số 18 644", bọn họ còn chưa ra nổi ranh giới quản lí của thành phố số 18.

Hắn bỗng nhiên nhận ra, sự chênh lệch bản đồ của thế giới trong, ngoài là vô cùng lớn.

Lúc này, ba người Lý Thúc Đồng, Tần Dĩ Dĩ, Tần Đồng ở trong thùng xe đang đánh bài poker.

Vốn dĩ bọn họ còn mời Khánh Trần chơi, nhưng Lý Thúc Đồng căn bản không cho hắn chơi, theo lời nói của vị sư phụ này là người bật hack không được chơi game.

Trò chơi mà ba người chơi gọi là 'Phản lũng đoạn', xem ra quy tắc không khác với đấu địa chủ lắm.

Lý Thúc Đồng xem Lôi Thần như chip poker, thua một lần cho một chiếc Lôi Thần, mà Tần Dĩ Dĩ thua một lần thì phải cho hắn một quả táo.

Kết quả trong nửa giờ ngắn ngủi, hơn mười quả táo trong ba lô của Tần Dĩ Dĩ đã thua sạch.

Lý Thúc Đồng cũng không có khách sáo, thật sự thu toàn bộ táo về, bộ dạng chơi được chịu được.

Khánh Trần không còn gì để nói, vị sư phụ này của mình sao lại chơi nghiêm túc như vậy.

Không giống một người sư phụ, đối phương càng giống như thiếu niên tùy ý vui chơi hơn.

Mắt thấy thiếu nữ cũng sắp thua đến đỏ mắt, Khánh Trần đứng dậy nhận bài poker trong tay nàng, nhìn sư phụ nhà mình:

"Nào, tiếp tục."

Lý Thúc Đồng vốn là biểu tình vui vẻ lập tức trở nên nghiêm túc.

10 phút ngắn ngủi, Khánh Trần đã giúp thiếu nữ thắng toàn bộ táo trở về.

Thiếu nữ hoan hô ôm táo về trong ngực, Lý Thúc Đồng đau lòng nói:

"Thằng nhóc ngươi sao lại hướng khuỷu tay ra ngoài thế?"

Chỉ là, dù sắc mặt Lý Thúc Đồng là dáng vẻ đau đớn nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Hắn ở trong ngục giam u ám kia đợi 8 năm, gần như chưa hề vui sướng như vậy.

Khánh Trần giao bài cho Tần Dĩ Dĩ, mình thì tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lý Thúc Đồng nhìn thiếu niên một cái, hắn biết thiếu niên này không phải đang lười biếng đi ngủ, mà trong đầu đang tái diễn lại bài học sáng nay.

Thời gian cấp bách, thiếu niên không có nhiều cơ hội và thời gian thực hành như vậy, chẳng mấy chốc, hắn sẽ phải leo lên ngọn núi kia.

Cho nên, Khánh Trần nhớ lại mỗi một chi tiết, làm sao chọn ra tuyến đường leo núi. Dưới tình huống không có chỗ mượn lực thì làm sao tạo ra điều kiện thuận lợi cho mình. Cánh tay, chân, ngón tay phát lực như thế nào. Trong quá trình leo núi làm sao để điều hòa các cơ.

Đây đều là những điều hắn phải học.

Nhưng vào lúc này, thùng xe bán tải bắt đầu lắc lư.

Khánh Trần mở to mắt nhìn, phát hiện đường lớn lúc nãy đã biến thành đường đất.

Tần Dĩ Dĩ giải thích cho hắn:

"Chúng ta vừa mới ra khỏi biên giới thành phố số 18, nếu đi về phía nam là thành phố số 1 ở cửa khẩu Tam Giang. Con đường xe bán tải đang đi vì mấy năm trước phân chia phạm vi thành phố nên có chút khó nói, dẫn đến thành phố nào cũng không muốn bỏ tiền ra sửa đường, cho nên đường mới tệ như vầy.”

Khánh Trần nghĩ thầm việc này khá lạ, loại chuyện này không bao giờ xuất hiện ở thế giới ngoài.

Tần Dĩ Dĩ cười nói:

"Nhưng vừa đến đường đất này chúng ta liền biết nơi cắm trại hôm nay cách không xa. Đó là nơi mà nhà chúng ta phát hiện ra, nơi đó có dòng suối nhỏ vì quá cạn nên chúng ta có thể đi chân trần xuống, những con cá lớn biết ăn thịt người kia cũng sẽ mắc cạn. Hơn nữa bên kia còn có một khu rừng hồng, đến mùa hè chúng ta sẽ thả quả hồng vào trong nước, ướp lạnh để ăn. Xung quanh cũng không có dã thú nào, đi tiếp về phía nam dã thú sẽ nhiều hơn."

Thiếu nữ đối với nơi đó thuộc như lòng bàn tay, giống như đang chia sẻ niềm vui của mình.

Khánh Trần hiểu rõ, đây có lẽ là nơi dựng trại cố định của nhà lão Tần, mỗi lần đến vùng hoang dã, cũng coi như là nơi nghỉ ngơi của gia đình nhỏ.

Thế nhưng, ngay khi bọn hắn rẽ vào đường núi nhỏ lại phát hiện phía trước đã có đoàn xe dừng ở chỗ đó.