Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1936: Ý Định Tiếp Theo




Gặp một, hai người thì có thể giao cho người khác giết thay, nhưng nếu kẻ địch quá đông thì làm sao bây giờ? Ngươi có thể vĩnh viễn không giết người sao?

Mà Khánh Trần muốn xây dựng một thế giới mới, vô số trận chiến ác liệt đang chờ hắn.

Khánh Trần suy nghĩ một lát, rồi nói:

“Hồ thị nói khi mang nó trên người không thể giết chóc, vậy lúc giết người tháo nó xuống là được rồi mà.”

Lý Thúc Đồng:

“...”

Hắn bỗng tưởng tưởng đến hình ảnh đó: Đồ đệ mình ngày thường mang một chuỗi Phật châu trên tay, thoạt nhìn vừa vô hại vừa hiền lành, tất cả mọi người đều cho rằng thiếu niên này ăn chạy niệm Phật, tâm địa thiện lương.

Cho đến một ngày nọ, thiếu niên lương thiện này đột nhiên tháo Phật châu trên cổ tay xuống ngay trước mặt ngươi...

Một giây trước thiếu niên này còn nói A di đà Phật với ngươi, một giây sau lại muốn vặn đầu ngươi xuống làm bóng đá...

“Sư phụ, ngươi định làm gì tiếp?”

Khánh Trần hỏi.

“Ta sẽ mang theo thi thể của Jindai Senaka trở lại khu cấm kỵ số 002, trước đó mấy ông già kia bảo Chu Tước đến phương bắc tìm ta và nhắn rằng có chuyện gấp cần bàn bạc.”

Lý Thúc Đồng nói xong lại bồi thêm một câu:

“Ta cũng không biết là chuyện gấp gì nữa.”

Khánh Trần suy tư vài giây, rồi dò hỏi:

“Có phải họ gọi ngươi đến để bàn cách lấy vật cấm kỵ về không?”

“Hả?”

Lý Thúc Đồng đường đường là bán thần số một hiện nay, vậy mà giờ nét mặt lại trông có vẻ mất tự nhiên.

Để tránh nhắc đến vật cấm kỵ cho nên hắn mới không nói mấy ông già đó tìm mình làm gì, thậm chí hắn còn không nói đến chuyện trên Kình Đảo có nhiều hạt giống cho tổ chức Kỵ Sĩ.

Khi Chu Tước nói với Lý Thúc Đồng chuyện hạt giống Kỵ Sĩ, vị bán thần này cười không khép được miệng, thậm chí mỗi tối hắn đều muốn hỏi thẳng Khánh Trần về tiến độ.

Nhưng sau khi nhìn thấy Khánh Trần, bán thần chỉ có thể kiềm chế sự kích động của mình, coi như bản thân vẫn chưa biết gì về hạt giống Kỵ Sĩ, sợ Khánh Trần nhắc đến chuyện vật cấm kỵ.

Nhưng Khánh Trần quá thông minh, liếc mắt một phát là nhìn thấu suy nghĩ của Lý Thúc Đồng.

“Khụ khụ, hình như muốn bàn chuyện vật cấm kỵ...chắc vậy.”

Lý Thúc Đồng nói lập lờ nước đôi:

“Nhưng cũng không chắc chắn lắm.”

Đột nhiên, Khánh Trần nói:

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này trở về, nhóm ưu tú nhất cũng bắt đầu phải khiêu chiến vách núi Thanh Sơn rồi. Ta quan sát tiến độ của họ, thậm chí còn cảm thấy có ít nhất hơn một trăm người có khả năng thành công.”

“Thật ư?”

Hai mắt Lý Thúc Đồng sáng rực.

“Sư phụ à, ngài càng ngày càng giống mấy ông già đó rồi đấy, nói chuyện khác thì trầm ổn lắm, chỉ khi nhắc đến truyền thừa Kỵ Sĩ là vui ra mặt.”

Khánh Trần cảm thán:

“Ngài yên tâm, sau khi trở về ta sẽ đích thân đi xem họ khiêu chiến, thành công thì là Kỵ Sĩ, còn thất bại là người đưa tin.”

Lý Thúc Đồng gật đầu:

“Thật ra người đưa tin nhiều hơn cũng không tệ...Tiếp theo ngươi định làm gì?”

Khánh Trần không vạch trần hành vi đánh trống lảng của sư phụ mình, hắn lấy mảnh gỗ màu đỏ từ trong túi quần ra:

“Việc đầu tiên, theo tổ chức tình báo Hồ thị miêu tả, đây là một phần của vật cấm kỵ ACE-022 Kiến chúa, ta muốn tìm Thử Vương để xem có đáng để khống chế lại nó không.”

Kiến chúa ký sinh trên cơ thể của Jindai Unsou, bây giờ đối phương đã chết, vật cấm kỵ cũng mất đi hiệu lực, phải tiến hành thu dụng lại một lần nữa mới được.

Khánh Trần nói tiếp:

“Việc thứ hai, lúc trước Hội Phụ huynh từng nói trong lúc tiêu diệt thử triều, họ còn nhìn thấy con gián to bằng chậu rửa mặt, bây giờ ta muốn sàng lọc thành phố số 10 một lượt, để xem có còn nguy cơ ô nhiễm sinh học không.”

“Việc thứ ba là ta muốn tập trung toàn bộ thi hài trong thành phố lại một chỗ thiêu hủy, lập một tấm bia tưởng niệm cho họ. Đồng thời, còn phải phun khử trùng phòng dịch trong cả thành phố, bằng không bao nhiêu người chết thế này chỉ sợ sẽ xuất hiện dịch bệnh tràn lan.”

“Việc thứ tư, ta muốn giảm bớt thành viên Hội Phụ huynh ở các thành phố.”

Về việc thứ tư Khánh Nhất chỉ nhắc vài từ ít ỏi, nhưng việc này mới là nguy hiểm nhất.

Rồi hắn nói tiếp;

“Việc thứ năm, ta cần Hội Phụ huynh đến tiếp quản thành phố số 10. Hiện nay thành phố số 10 đã được thiết lập lại, không có lý nào ta lại bỏ qua cơ hội này.”

“Ngươi muốn tự quản lý thành phố này?”

Lý Thúc Đồng hỏi.

“Không, La Vạn Nhai đang trên đường đến đây rồi, hắn mới là người phù hợp nhất để tiếp quản thành phố này.”

Khánh Trần lắc đầu, nói:

“Nếu Kỵ Sĩ bị nhốt trong một thành phố thì không còn khiến người ta sợ hãi nữa rồi.”

“Ngươi suy nghĩ thấu đáo thế là được.”

Lý Thúc Đồng gật đầu:

“Ngươi thấy Khánh thị thế nào? Lần này gia chủ Khánh thị trên núi Ngân Hạnh đã mưu đồ nhiều việc cho ngươi đấy, dùng ám ảnh chi môn đưa ta đến đây, sau đó để cho Khánh Kỵ và đội quân Khánh thị thấy chết mà không cứu, thủ đoạn tàn nhẫn đến độ có khi cả Jindai Senaka cũng không bằng. Không đúng, hai người họ vẫn có điểm khác nhau, gia chủ Khánh thị tàn nhẫn, còn Jindai Senaka thì ghê tởm.