Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1926: Nôn Nóng




Bây giờ, Khánh Nhất và 9 điệp viên phân tán rải rác trong bán kính 2 cây số, trông coi lối ra của mười mấy cống thoát nước.

Đang lúc trinh sát, một chiếc nắp cống bị đẩy ra từ bên trong, rồi một nhân viên an ninh nhảy ra khỏi cống thoát nước, quan sát thành phố hoang vắng này một cách cẩn thận.

Ngay sau đó, nhân viên an ninh ngẩng đầu nhìn xung quanh, hòng quan sát xem có tay súng bắn tỉa nào không.

Khánh Nhất ở trên sân thượng lập tức rụt đầu lại...Quả nhiên hắn chờ được rồi! Nguy hiểm rồi, suýt nữa bị phát hiện!

Hắn biết, không thể nhìn chằm chằm vào cao thủ cấp A, mà đẳng cấp của cơ thể Jindai Senaka đoạt xác hiện nay có khả năng cao là cấp A!

Lúc này Khánh Nhất cảm thấy hối hận, tuy hắn là điệp viên nhưng đó là vì hắn là người được chọn cho cuộc chiến tranh giành vị trí ảnh tử, trên thực tế hắn chưa từng trải qua chế độ huấn luyện chính thống Mật Điệp Ti.

Khánh Nhất từng hỏi cha mình có thể tìm cao thủ như Lý Vân Kính đến huấn luyện hắn không, kết quả Khánh Khôn tỏ ý không cần thiết, người nắm quyền không cần giá trị vũ lực cao làm gì.

Hắn biết, cha sợ vũ lực giá trị của hắn quá cao sẽ chạy ra ngoài chém giết.

Khánh Khôn có mỗi đứa con trai là hắn, bình thường ghét nhất là Khánh Nhất nhắc đến việc tu luyện…

Khánh Nhất từ từ ló đầu ra, hắn giơ tay ra hiệu cho điệp viên ở cao ốc bên cạnh, ý bảo mình bên mình có biến, tranh thủ thời gian báo tin cho tiên sinh gấp.

Còn hắn chạy như điên xuống dưới tầng,

Jindai Senaka muốn rời đi, đằng trước không có điệp viên giám thị, nếu mặc kệ đối phương rút lui một cách nghênh ngang như thế thì rất có khả năng họ sẽ mất dấu mục tiêu trong thành phố rộng lớn này.

Khánh Nhất muốn bám theo, như thế ít nhất còn có thể biết Jindai Senaka đi đâu.

Hắn biết trong lòng tiên sinh tràn đầy nỗi căm hận và phẫn nộ, không giết chết Jindai Senaka thì sự thù hận và tức giận ấy không thể tiêu tan.

Giờ Khánh Nhất không sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy rốt cuộc mình cũng có tác dụng.

Hơn nữa, ngọn lửa phẫn nộ cũng nhen lên trong lòng Khánh Nhất.

“Vốn dĩ muốn quản lý cơ quan tình báo PCA tử tế rồi khoe công lao của mình với tiên sinh, kết quả lão già nhà ngươi thả chuột ra, hủy hoại toàn bộ công sức mà ta vất vả lắm mới dựng lên được.”

Khánh Nhất vừa lải nhải vừa đi xuống dưới tầng:

“Hôm nay không giết ngươi, không chỉ tiên sinh phẫn uất, ngay cả ta cũng căm phẫn…”

Hắn nhanh chóng đi đến đầu phố, lợi dụng chút tri thức ít ỏi về gián điệp của mình theo dõi nhóm bảy người kia một cách thận trọng.

Trên đường đi, Khánh Nhất còn cẩn thận dùng dao găm cắt góc áo của mình rồi ném từng mảnh từng mảnh xuống đường, để chỉ đường cho Mật Điệp Ti và tiên sinh.

Cắt hoài cắt mãi, quần áo tác chiến vốn còn nguyên viện giờ sắp thành áo crop top hở rốn rồi.

Nhóm Jindai Senaka di chuyển về phía nam với tốc độ cực nhanh và cũng không hề quay đầu lại nhìn, Khánh Nhất cố lắm mới theo kịp.

Hắn hơi nôn nóng, không thể để đám người này trốn thoát được!

Từ phố Kế Viện đi thẳng đến phố Phương Vật, Khánh Nhất đuổi theo hơn 10 km.

Lúc này, nhóm Jindai Senaka rẽ vào một góc phố, Khánh Nhất định đuổi theo tiếp nhưng đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó là lạ, bèn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng hắn vừa mới quay người thì trông thấy thức thần Bàn Nhược đứng xa hơn trăm mắt phía sau lưng mình, đang nhìn hắn với vẻ mặt từ bi.

Bàn Nhược có hai khuôn mặt, một từ bi một hung ác, khi trên mặt treo vẻ từ bi thì mọi chiêu tránh chỗ hiểm, khi diện mạo trở nên hung ác thì chiêu nào chiêu nấy đều là một đòn mất mạng.

Mà vẻ từ bi ấy cũng chỉ là từ bi giả dối.

Không chỉ Bàn Nhược mà cả Shuten Douji, Ootengu cũng đồng thời chặn mọi đường đi của Khánh Nhất.

“Thú vị thật, một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch cũng dám theo dõi ta cơ đấy.”

Ở ngã rẽ của con phố Jindai Senaka lại bước ra, hắn cười gằn:

“Chẳng lẽ người lớn trong nhà ngươi không nói với ngươi rằng chỉ cần đủ gần, dù ngươi không nhìn chằm chằm vào cao thủ cấp A thì đối phương cũng có cơ hội dùng giác quan thứ sáu cảm nhận được sự tồn tại ngươi à?”

Môi Khánh Nhất mấp máy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười khẩy, đáp lại:

“Phụ huynh nhà ta không nói chó cũng có giác quan thứ sáu.”

Jindai Senaka mỉm cười, hắn không ngờ tên nhóc này lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy:

“Ta hồi tưởng mãi, cảm thấy ngươi khá là quen mắt, nhưng nghĩ hoài vẫn không nhớ ra ngươi là ai. Mà ta vừa mới nhớ ra, hình như ngươi tên là Khánh Nhất, đúng rồi, hiện giờ thực lực của ngươi thế nào rồi, đến cấp B chưa?”

Khánh Nhất rùng mình, hắn bỗng nhận ra tên khốn Jindai Senaka này lại muốn đoạt xác mình để một lần nữa xoay chuyển tình thế.

Đúng vậy, đó là dự định của Jindai Senaka, nếu trong nội bộ Jindai đã khó có thể thay đổi tình hình thì vì sao không gia nhập Khánh thị, thay hình đổi dạng triệt để? Khánh Nhất đứng trước mặt hắn là người dự bị ảnh tử, chỉ cần đủ lợi hại, chưa biết chừng trong tương lai sẽ trở thành gia chủ của Khánh thị!