Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1850: Nơi Đặc Thù




Họ chỉ cho rằng đây là một đám người nhân lúc mất điện mà chạy lại hôi của.

Nhưng đây lại là khu Đệ Tam, nếu làm ra hành vi cướp đoạt ắt sẽ bị hội trị an PCE bắt lại trừng trị nghiêm khắc, có không ít người dân đứng bên đường theo dõi chờ đợi hội PCE đến.

Một người du hành nhìn sang đống người qua đường mà rống giận:

"Chạy mau đi, hoặc là chạy về khu Tam Hạ, hoặc là chạy đến cổng xuất nhập cảnh, đừng đứng đây chờ chết nữa."

Nhưng tất cả đều thờ ơ, thậm chí là vì đoàn đội không lôi vũ khí ra nên họ càng vây lại đông hơn, quay qua thầm thì xì xào bàn tán với nhau.

Mà lúc đó tất cả đang đợi hội PCE phái quan viên đến giải quyết, nhưng họ mãi chưa đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này hơn bốn mươi người mang hết thuốc kháng sinh trong tiệm thuốc ra, một vị du hành nói:

"Đi thôi, nhiệm vụ tiểu viện trưởng giao chúng ta đã hoàn thành rồi, giờ tất cả đến cổng xuất nhập cảnh thôi."

Trần Chước Cừ kiên định mà lắc đầu:

"Không đi đến đó nữa, chúng ta trực tiếp chạy xuống khu Tam Hạ ngay! Bắt đầu triển khai kế hoạch B!"

Nhóm người du hành ngây ngẩn cả người, họ không hề hay biết Khánh Trần đã dùng hai ngày để sắp xếp kế hoạch A lẫn kế hoạch B, sau đó vị viện trưởng của học viện Nông Vụ này dùng năm ngày còn lại để dốc lòng kiểm tra lại các sơ hở.

Trong đó một sơ hở mà Trần Chước Cử phát hiện được:

"Nếu như đối phương hành động nhanh hơn chúng ta, không để cho chúng ta có thời gian phản ứng đã ra tay, đúng lúc chúng ta di chuyển thì ập tới, những lúc như thế chúng ta phải làm sao?"

Lúc ấy Khánh Trần hỏi nàng:

"Jindai tại sao muốn làm như thế?"

Trần Chước Cừ trả lời rằng:

"Nếu như Jindai Senaka biết ông chủ ngài đang ở ngay tại thành phố số 10 thì sao? Ngài đã phá huỷ bao nhiêu kế hoạch của họ rồi, nếu họ hay tin ngài ở đây chắc hẳn cũng không cực đoan mà làm ra chuyện gì quá mức quá đáng, nhưng mà nếu như ta là chúng, khi biết chuyện ngài đột nhiên bay về thành phố số 10, ta nhất định sẽ bóp chết tất cả những tranh đấu ngầm này ngay từ trong trứng nước, hơn nữa ta nhất định sẽ khiến cho kẻ đã làm Jindai mất mặt là ngài bị đạp bẹp dí xuống dưới đất, hạ thủ kết liễu ngay tại thành phố này. Nói không chừng, bọn chúng chỉ cần đợi ngài quay về đây, sau đó tiến đến cùng với kế hoạch đã được chuẩn bị chỉn chu để đập nát tin tức về kế hoạch bất đối xứng của ngài."

Khánh Trần trầm mặc hồi lâu, sau đó cũng tìm ra điều kiện để bổ sung thêm cho kế hoạch B:

"Tất cả tiểu đội trưởng, phó đội trưởng chú ý, một khi thành phố mất điện, vậy chứng tỏ rằng Jindai Senaka đã chuẩn bị sẵn sàng nhất định sẽ bịt kín cửa cổng xuất nhập khẩu, các đội nhất định phải thay đổi lộ trình, chạy đến khu Hạ Tam! Trần Chước Cừ, cộng 20 điểm."

Kế hoạch chiến đấu luôn luôn phải thay đổi, có thể vì các loại yếu tố khác nhau mà phải không ngừng cải tiến.

Mà việc Khánh Trần trong năm ngày còn lại phải làm được là phải tận lực hết sức tính toán được hết tất cả các biến số nằm trong khả năng.

Tại thời điểm này, tập hợ tất cả các tinh anh du hành trong học viện lại, trực tiếp tham khảo ý kiến quần chúng chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhóm du hành nào cũng đều bỏ phiếu mong đổi kế hoạch A thành kế hoạch B.

Xe cộ trong thành phố 99% đều là nhờ vào tháp Vân Lưu cung cấp nguồn năng lượng mới cho xe, lúc này giao thông trong thành phố đã tê liệt, mọi người sau khi xuống xe đứng bên xe của mình phàn nàn chửi đổng.

Những người du hành đi xuyên qua những con phố đông đúc, không ngừng nhắc nhở mọi người rằng thành thị số 10 đã bị tập đoàn Jindai tràn vào tấn công.

Vậy mà vẫn không có người tin họ.

Nhưng không đợi họ đi được xa, trên mặt đường đột nhiên xuất hiện vài con chuột.

Lũ chuột chạy vội ra đường.

Trần Chước Cừ nhìn đội viên đi đằng sau lưng, âm thanh lành lạnh nói:

"Những ai chưa ăn một viên Trường Sinh Thiên nào chủ động đưa ba lô cho ta! Tất cả những ai đã được ăn Trường Sinh Thiên, được tham gia tập huấn, được tiêm thuốc kích gien cũng phải chủ động giúp đỡ những đội viên khác gánh vác gánh nặng, tuyệt đối không để trẻ dưới 12 tuổi khuôn vác bất kì đồ đạc nào, chúng ta phải nhanh chóng xen kẽ rời khỏi trung tâm thành phố."

Một tên đội viên nhìn con chuột đang bất chấp lao đi trên đường, lẩm bẩm nói:

"Có phải giờ không còn kịp nữa rồi hay không."

Tại nội bộ Cơ quan Tình báo Liên bang PCA.

Đèn đuốc trong cơ quan vốn sáng trưng vì có các vị lãnh đạo làm thêm giờ cũng trở nên u ám đi.

Chẳng qua là cơ quan tình báo cũng nơi đặc thù, nơi đây có sẵn máy phát điện cứ 5 phút lại tự động mở máy, vừa rồi cũng là nhờ có nó nơi này mới khôi phục lại trật tự được.