Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1849: Kinh Hãi




Thi thể là của cục trưởng cục quản lý biên cảnh.

Đinh một tiếng, cửa phòng điều khiển mở ra, thành phố này dùng biện pháp vật lý ngăn cách màng lưới của hệ thống phòng ngự, dễ dàng bị tên Âm Dương sư nắm giữ trong tay.

Hắn lấy ra một hộp đen trong túi áo, cắm vào chỗ nối trên đài điều khiển trong phòng.

Số liệu đã được ghi vào.

1%…

7%…

29%…

100%…

Tên Âm Dương sư này lau vết máu bắn tung tóe trên mặt đi, ánh mắt không có chút rung động nào.

Tên này từng là một trong đội quân Âm Dương sư dưới trướng của Shikigami, ít nhất tinh anh trong đám Âm Dương sư, bây giờ bắt đầu lộ ra móng vuốt.

Một lúc sau, miệng cống ở biên giới thành phố bắt đầu hạ xuống, bão kim loại bao quanh tường thành, toàn bộ tiến vào trạng thái báo động, chuẩn bị bắn chết hết những nhân viên phi pháp đến gần.

Cái gọi là nhân viên phi pháp đến gần, chính là trừ tên Âm Dương sư này ra, tất cả các cư dân bên trong thành phố số 10.

Trần Chước Cừ đứng dưới ngọn đèn nê-ông chờ đoàn đội của nàng nhanh chóng quay về tập kết.

Bảy ngày nỗ lực của Khánh Trần và Côn Luân quả thực là không hề uổng phí, không có ai dám lơ là cảnh giác trước vụ việc lần này.

Trong học viện của những người du hành, có không biết bao nhiêu người đã luôn động viên và ủng hộ họ, nếu như vẫn còn người không coi trọng sự việc lần này, vậy thì đúng là quá ngu xuẩn.

Ngay lúc Trần Chước Cử vẫn đang đứng chờ đợi đoàn đội, đèn đường toàn thành phố dụi tắt.

Ở phía xa xa bên kia có một tiếng nổ lớn, tiếng nổ này là phát ra từ xưởng phát điện, có người đã làm nổ xưởng.

Sắc mặt nàng trầm xuống đanh lại, những gì đang xảy ra trước mắt quả đúng như suy đoán của cái vị tiểu viện trưởng kia.

Nhưng mà sự việc mất điện xảy ra nhanh quá, thậm chí còn không đợi nàng tập kết với đoàn đội xong rồi hẵng mất.

Trần Chước Cừ lẳng lặng quan sát xung quanh, nàng phát hiện ra người dân trong thành phố này không hề vì mất điện đột ngột mà rơi vào bế tắc hoảng hoạn, trên đường người người vẫn đi lại, thỉnh thoảng mới có vài người hùng hùng hổ hổ mắng vài câu xong thôi, vài người rì rầm suy đoán xem có phải là nhà máy phát điện bên kia bị nổ hay không...

Công dân của liên bang từ trước luôn sống an nhàn bình yên, cho dù là khi có xảy ra những tranh đấu giữa các tập đoàn tài chính tài chính đi nữa, cũng chưa từng lan đến nội bộ thành phố.

Cho nên phản ứng của người dân nơi đây đều trì trệ.

Rất nhanh sau đó, phó đội trưởng cùng các đội viên đã nhao nhao đến để tập kết, Trần Chước Cử nghiêm trang ra lệnh:

"Hiện tại bắt đầu thu gom vật tư, nhiệm vụ của đội ta là phải mua được dược phẩm."

Nói xong, Trần Chước Cừ lấy điện thoại ra ghi âm một câu, sau đó cài đặt cho nó phát đi phát lại:

"Thành phố số 10 sẽ bùng nổ tai vạ, pháo nổ của tập đoàn Jindai sắp thâu tóm được nơi đây, nhà máy điện cũng bị tập đoàn Jindai nổ cho tan tác, tất cả mọi người cần phải nhanh chóng chạy trốn đến khu ngoại thành hoặc khu Tam Hạ!"

Nàng không hề đề cập đến chuyện ô nhiễm sinh học, vì bên liên bang từ lâu đã không còn quan tâm đến vấn đề này nữa, hơn nữa, cư dân nơi đây hoàn toàn không hề hiểu thế nào là ô nhiễm sinh vật.

So với việc lãng phí thời gian giải thích cho những người này hiểu, thì việc có ích hơn cần phải làm là đe doạ những người đang đi trên đường khiến cho họ nảy sinh sợ hãi và khủng hoảng mà nhanh chóng chạy trốn!

Một người du hành nói to:

"Bây giờ đã bị cắt điện rồi, các hiệu thuốc không thể kết toánnên họ sẽ không bán thuốc cho chúng tôi đâu."

Trần Chước Cừ kiên quyết nói:

"Vậy thì chúng ta sẽ cướp, nhưng nhớ là không được đả thương đến người khác, lấy được thuốc kháng sinh là chúng ta sẽ rời đi ngay."

"Cướp ư? Sao có thể đi cướp được cơ chứ, chúng tôi đều là dân lương thiện, làm sao dám làm ra những việc như này được cơ chứ?"

Một người du hành trăn trở.

Trần Chước Cừ do dự một chút rồi kiên định đứng lên:

"Nếu có người hỏi các ngươi, các người cứ việc nói là do ta chỉ huy, ta là đội trưởng, có trách nhiệm gì cứ đổ hết lên người ta là được. Nhớ kĩ này, đến nơi gặp chủ tiệm phải nói cho họ biết tai vạ sắp giáng xuống nơi đây rồi, đây là việc duy nhất mà chúng ta có thể làm."

Tuy rằng cướp bóc không phải là chuyện gì tốt đẹp cho kham, nhưng ngay tại lúc này Trần Chước Cử không thể nghĩ thêm biện pháp nào nữa.

Nói xong, nàng bước nhanh xuống phố, vớ lấy cái thùng rác ném mạnh vào cửa kính của tiệm thuốc, sau đó dẫn đầu kéo quân đến.

Nhân viên cửa hàng hoảng hốt lo sợ không thôi, Trần Chước Cử vẫn treo trước ngực chiếc điện thoại đang phát đi phát lại một câu nói vừa được ghi âm.

Lúc này người qua đường vô cùng kinh hãi nhìn họ, không một ai biết đang xảy ra chuyện gì, cũng không có ai để ý đến lời cảnh cáo đang được phát ra từ chiếc điện thoại treo trước ngực của Trần Chước Cử.