Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1847: Chiến Thuật




Khánh Trần lưu lại một mình La Vạn Nhai, hai người đi đến trước mô hình trên quảng trường trong thành phố, nhìn xem khí thế hừng hực của các học sinh.

Khánh Trần nhẹ nhàng nói ra:

“Lần này rất nhiều người sẽ chết.”

“Ta hiểu rõ.”

La Vạn Nhai gật đầu:

“Trên đường dẫn họ tới, đã tiêm mũi dự phòng, nhưng ông chủ đừng quá lo lắng, họ đều là những chiến sĩ ưu tú nhất trong tổ chức Người Nhà.”

“Thành phố số 10 có bao nhiêu Người Nhà?”

“12003 tên, nhưng phần lớn không phải là người du hành, người du hành chỉ có 812 người, tổng cộng 1281 người tu hành vượt qua Chuẩn Đề Pháp, trong đó cấp E chiếm đa số, cấp D chỉ có 211 người, cấp C bao gồm cả Tiểu Tam thì có 7 người.”

La Vạn Nhai nắm rõ như lòng bàn tay sự phân bố của các nhân viên trong thành phố số 10, điều này cho thấy vị đội trưởng này đã bỏ xuống rất nhiều công sức.

Nếu người quản lý chỉ biết báo cáo một cách mơ hồ số lượng cấp dưới của mình là “Hơn 10000 người”, thì người quản lý này chắc chắn sẽ thất bại.

Không truy đuổi chi tiết, không xứng đáng để mở rộng lãnh thổ.

La Vạn Nhai nói tiếp:

“Mỗi tổ chức Người Nhà của mỗi thành phố đều có người liên lạc, bản thân cái này được thành lập chính là để phòng bị trạm thông tin cơ sở bị giám sát, 120 người liên lạc, có thể trong 1 giờ dùng xe gắn máy chạy khắp thành phố, tụ tập 12003 đội viên lại một chỗ, bện thành một sợi dây thừng. Hiện tại, vừa vặn phát huy tác dụng.”

Khánh Trần nói tiếp:

“Ta cần họ triệu tập Người nhà, đồng thời thông báo cho tất cả các cư dân ở ven đường, sẽ phát sinh thảm họa….Lão La, ngươi biết họ sẽ đối mặt với cái gì không?”

“Họ sẽ bị ghi chép lại bởi các máy quay phim dọc đường, sau đó bị đánh dấu là thành viên của tổ chức Người Nhà, mặc kệ thành phố số 10 sẽ ra sao, họ sẽ không thể sinh sống bên trong Liên Bang.”

La Vạn Nhai nói.

“Nhưng dù vậy, ta vẫn yêu cầu họ làm thế.” Khánh Trần nhìn về phía La vạn Nhai: “Lão La, ngươi sẽ chất vấn quyết định như vậy của ta sao? Hy sinh Người Nhà, cứu những cư dân vô tội kia, dù các dân cư này sẽ không hiểu các ngươi, thậm chí không biết ơn các ngươi.”

La Vạn Nhai trầm mặc một lúc lâu:

“Ta sẽ không chất vấn bất kỳ quyết định nào của ngươi.”

Khánh Trần gật gật đầu:

“Sau khi Người Nhà tập hợp lại một chỗ, ta yêu cầu họ tử thủ khu Tam Hạ, không cho phép bất kỳ ai rút lui.”

Khánh Trần chỉ vào mô hình:

“Chỉ có chứng minh của các nhà du hành trong học viện mới được thông qua, họ mới có thể dẫn đám cư dân trong khu Tam Hạ rút lui ra ngoài, bằng không, cho dù họ có chết, cũng phải giúp ta giữ vững lối vào khu Tam Hạ, đó là con đường sinh mệnh của mọi người. Đến lúc đó, các ngươi nhất định phải mang theo các cư dân cùng giữ vững nơi đó, chờ đợi quân cứu viện của Liên Bang.”

Khánh Trần:

“Nhưng trung tâm chính trị của thành phố số 10, các đội quân của Liên Bang vì tránh hiềm nghi, đều đóng trú bên ngoài cách 600 cây số. Lúc trước có một trận chiến ở khu cấm kỵ số 002, trước khi các đội quân chuẩn bị diễn tập quân sự cũng điều hết binh lực đi.”

Khánh Trần:

“Nhưng mà, khả năng đến cũng không phải để trợ giúp, là chiến tranh. Trước tiên các ngươi cần ngăn chặn tất cả các công thoát nước của khu Tam Hạ, sau đó giữ vững đường Vảy Rồng, đường Liên Minh, đường sông mới, ba con đường này lần lượt thông với các con đường của khu thứ bảy, khu thứ tám, khu thứ chín.”

“Sẽ có rất nhiều người chết.”

La Vạn Nhai nặng nề nói.

Khánh Trần đứng trên quảng trường lớn, nhìn mô hình trước mặt:

“Nhưng đấy chính là ý nghĩa tồn tại của Người Nhà, lão La, chỉ có tổ chức Người Nhà thật tâm trợ giúp thế giới này, thế giới này mới nguyện ý giúp đỡ bọn ta. Nếu thế giới và vận mệnh cần chúng ta hy sinh trong trận thảm họa này, mới có thể chứng minh chân thành của chúng ta, vậy ta không để ý chính mình cũng trở thành một thành viên trong những người hy sinh. Mọi người trong tổ chức có thể sẽ không lý giải quyết định của ta, nhưng họ nhất định phải chấp hành mệnh lệnh, lão La, để họ thay ta giữ vững khu Tam Hạ, đây chính là mệnh lệnh.”

La Vạn Nhai lại trầm mặc một lần nữa, rất lâu sau hắn mới đột nhiên nói:

“Ông chủ, đưa ra quyết định để mọi người cùng nhau chịu chết, cảm nhận không được tốt cho lắm.”

Khánh Trần cười cười:

“Đi làm việc đi.”

La Vạn Nhai đi đến cứ điểm chiến tranh, trong giây lát hắn quay đầu lại nhìn thân ảnh đang xuất thần đứng cạnh mô hình, đột nhiên cảm thấy bây giờ đối phương chắc rất cô độc.

Thật ra cho đến bây giờ.

Khánh Trần đã quy hoạch xong con đường cho 4811 người du hành.

Hắn định chế chiến thuật cho các thành viên của Côn Luân, các Người Nhà.

Nhưng hắn còn không có đưa ra được một con đường sống cho các cư dân bên trong thành phố số 10.