Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1846: Dân Tộc




Còn có một chuyện không lường trước được đã xảy ra, chín vách đá lúc trước lại lần nữa nghênh đón hơn một trăm người du hành đã từng từ bỏ.

Họ bị nguy hiểm áp bức, bị lây nhiễm bởi bầu không khí, tất cả mọi người đều muốn tiếp tục sống, đứng trước sống chết, tất cả mọi người đều ý thức được tầm quan trọng của thực lực, cũng ý thức được nếu không thay đổi nhân sinh của mình, chỉ sợ sẽ không có cơ hội thay đổi.

Nhưng họ rất tự giác không đi chiếm dụng vách đá thứ ba của những người đã khiêu chiến thành công, trực tiếp đi đến vách đá thứ tư, thứ năm để huấn luyện.

Những người này lại một lần nữa trở về khiêu chiến, đã không có hy vọng xa xôi muốn được đến phần thưởng, mục tiêu của họ là vách đá cuối cùng.

Khánh Trần đã đánh giá thấp những người hơi hèn yếu.

Thì ra đứng trước mặt nguy hiểm to lớn, đã từng hèn nhát cũng có thể biến thành người dũng cảm.

Có người du hành đã từng hỏi Khánh Trần, tòa vách đá cuối cùng có thời hạn khiêu chiến không.

Khánh Trần đã nói cho họ, tòa vách đá cuối cùng không có thời hạn khiêu chiến, ngươi có thể cố gắng một năm, cũng có thể cố gắng cả đời, chỉ cần vượt qua vách núi kia, nhất định ngươi sẽ có nhân sinh mới.

Hắn nhìn xem những người khiêu chiến này lần lượt huấn luyện, đột nhiên cảm giác được số lượng mà hắn và đám lão già kia định ra có quá bảo thủ hay không.

Trở về buổi sáng ngày thứ ba.

Các du hành trong học viện không phải thành phố số 10 cuối cùng cũng được giải phóng.

Họ biết chuyện gì xảy ra, cổ vũ lẫn nhau, động viên ủng hộ những người du hành trong thành phố số 10.

Bên trong trang web của học viện, có rất nhiều người đăng bài viết hò hét ủng hộ họ.

Rất nhiều người du hành tìm đến học viện, biểu thị chính mình có gen chiến sĩ, hoặc là người tu hành, mặc dù họ không ở thành phố số 10, nhưng có thể lập tức đến hỗ trợ thành phố số 10.

Cửu Nhiễm thuộc tổ chức Hồng Diệp cũng tìm đến học viện, nói khoảng cách gần nhất của những người du hành của tổ chức Hồng Diệp, họ có thể nhanh chóng đi qua tiếp viện, tiếp ứng bên ngoài thành phố.

Nhưng Trịnh Viễn Đông đều từ chối tất cả.

Vì mọi sự công kích, hành vi của quần thể sẽ bị tập đoàn tư bản phát hiện thân phận của người du hành, tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Trịnh Viễn Đông nói:

“Dân tộc Trung Hoa chính là như vậy, có lẽ bình thường nhìn rất lỏng lẻo, chỉ khi nào gặp phải khó khăn và tai nạn, kiểu gì mọi người cũng sẽ liên hợp lại với nhau, cùng chung hoạn nạn. Một nghìn năm trước như vậy, một nghìn năm sau vẫn ý nguyên. Mọi người đồng tâm hiệp lực đã khắc sâu vào gen và linh hồn của từng người.”

Ngay trong âm thanh náo động của các nhà du hành ở khắp nơi.

La Vạn Nhai lên đảo, đi theo cùng có 132 tên Người Nhà.

Họ sải bước xuyên qua học viện, Tiểu Tam nhìn học viện bên trên Kình Đảo, cảm thán:

“Oa, nơi này quá mức đẹp, nếu lúc trước ta đi học ở nơi này, làm gì đến mức phải lăn lộn trong xã hội?”

Có người chế giễu:

“Ngươi học giỏi hay không liên quan cái rắm gì đến hoàn cảnh, thả ngươi ở nơi này ngươi cũng vẫn học dốt.”

Đám người cười cười nói nói, chỉ có La Vạn Nhất là sắc mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Các nhà du hành nhìn hơn một trăm vị Người Nhà đi qua trước mặt, không tự chủ tránh ra một con đường.

132 vị Người Nhà trên danh nghĩa này, từ đầu đến chân nhìn không giống học sinh lắm, họ đã từng gián tiếp chinh chiến trên các thành phố, để lại một thân toàn vết sẹo, còn có khí chất hung ác không gì sánh được.

Các học sinh đưa mắt nhìn họ đi đến học viện nông nghiệp, đến giờ mọi người mới hiểu được….Đây là các mãnh tướng dưới trướng của vị Tiểu hiệu trưởng kia.

Tiểu hiệu trưởng, chính là tôn xưng mà các nhà du hành dành cho Khánh Trần.

Sở dĩ thêm chữ tiểu, bởi vì tuổi tác của Khánh Trần thật sự quá nhỏ, thêm một chữ tiểu ngược lại thân thiết hơn một chút.

Trong lúc người nhà ghé qua, Trần Tuế đứng trên quảng trường yên lặng nhìn, Cửu Nhiễm cũng đứng trên quảng trường yên lặng nhìn.

Mỗi đoàn trưởng của các câu lạc bộ cũng đang nhìn.

Sau đó mọi người ý thức được một chuyện, chênh lệch thực sự giữa Bạch Trú và tổ chức của họ.

Bước vào cửa ra vào của học viện nông nghiệp, La Vạn Nhai gõ cửa một lần.

Cửa sắt nhỏ mở ra, hắn và mọi người nối đuôi nhau đi vào.

“Đội trưởng.”

La Vạn Nhai chào hỏi Khánh Trần.

Vừa dứt lời, đã thấy đám người Tiểu Tam đứng sau lưng La Vạn Nhai, hừng hực khí thế hô to:

“Đội trưởng khỏe!”

Nhưng mà, chỉ trong mấy giây chớp nhoáng này Khánh Trần tưởng mình trở về ngoài cửa ra vào của bang Phủ Đầu vào thế kỷ 20 ở Hải Thành.

Mà chính mình là bang chủ của bang Phủ Đầu….

“Đừng có cả ngày đều là bộ dáng này.”

Khánh Trần phất phất tay:

“Tất cả đi hỗ trợ làm việc đi, ban ngày làm việc, ban đêm tu hành, không thể ngừng dù chỉ là một giây.”