Tần Dĩ Dĩ lấy lại tinh thần:
"Trương Đồng Đản, bọn họ là người hoang dã, người quen cũ của cha ta, nhưng mà những người này tàn nhẫn độc ác, không thể tin hoàn toàn.”
Lúc này, Tần Thành lấy một bình thuốc kháng sinh ra đưa cho Trương Đồng Đản:
"Lần này chúng ta cần đi đến chỗ đó ở phía nam, đây là phí qua đường, ngươi bảo các anh em trên hoang dã thả chúng ta đi, giao dịch của chúng ta tính sau.”
Trương Đồng Đản gác súng tự động lên trên vai, nhận lấy thuốc kháng sinh trong tay Tần Thành:
"Được thôi, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc, bên ông chủ nói ở chỗ hồ Chi Tử hôm nay có cá lớn, nhưng không biết có thể động vào được không, chắc hẳn các ngươi đã gặp được trên đường rồi nhỉ, tình huống của bọn họ như thế nào?”
"Chúng ta gặp được hai nhóm người, lão Trương ngươi nói đến nhóm nào?”
Tần Thành hỏi.
"Hơn ba mươi chiếc xe, trong đội xe còn có lái chính chuyên môn điều khiển hơn mười chiếc máy bay không người lái.”
Trương Đồng Đản nói.
"Đó là đội xe thu thú.”
Tần Thành thấp giọng nói:
"Các ngươi cẩn thận một chút, chắc chắn trong đội xe có cao thủ.”
"Xúi quẩy, lại là kẻ khó chơi không thể đụng vào, nếu là ông chủ thì vẫn được, nhưng cái giá quá lớn.”
Trương Đồng Đản nói, ánh mắt chần chờ nhìn về phía chiếc xe bán tải.
Hắn nhìn lồng sắt rỗng tuếch, nói:
"Lần này cần bắt cái gì?”
"Bắt một con chim cắt và một con khỉ, đối phương ra giá rất cao.”
Tần Thành nói:
"Nhưng lần này quá xui xẻo, cái lông cũng không bắt được.”
Trương Đồng Đản vỗ vỗ bả vai Tần Thành, rất có cảm giác đồng cảm:
"Các ngươi cũng không dễ dàng.”
Nói rồi, hắn quay người đi vào rừng cây:
"Nào, các anh em, mang...”
Nhưng mà vừa đi được hai bước, Trương Đồng Đản lại quay trở về, dùng súng chỉ vào Lý Thúc Đồng:
"Lão già này là ai? Còn có thằng nhóc bên cạnh hắn nữa! Mặc đồ này có vẻ là người trong thành phố, giao dịch của chúng ta cũng không thể để người ngoài biết được, nếu bọn họ trở về báo cáo hành tung của chúng ta thì phải làm sao?”
Trên trán Tần Thành đổ mồ hôi lạnh, lại thấy Tần Dĩ Dĩ bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Khánh Trần:
"Chú Trương, đây là người đàn ông của ta, bên cạnh chính là cha hắn, về sau đều là người một nhà. Trước kia bọn họ chưa từng tới hoang dã, lần này cũng là dẫn bọn họ đến chơi.”
Người hoang dã xung quanh liền huýt sáo, Trương Đồng Đản cười mắng:
"Được đấy, cô bé đã trưởng thành rồi. Tần Thành, thông gia của ngươi trông có vẻ rất có tiền, xem như nhà các ngươi đã bám được vào người trong thành phố rồi nhỉ?”
Lý Thúc Đồng ngẫm nghĩ, lấy Lôi Thần từ trong ba lô leo núi sau lưng Khánh Trần ra, ném cho Trương Đồng Đản từ xa:
"Quà gặp mặt, về sau nếu thông gia của ta gặp khó khăn trên vùng hoang dã, giúp đỡ chăm sóc một chút.”
Trương Đồng Đản nhìn thoáng qua Lôi Thần trong tay, run rẩy hai giây mới giơ ngón cái lên:
"Ông chủ hào phóng quá, còn lấy ra được cả Lôi Thần! Lão Trương ta cũng là người sảng khoái, ta quyết định, trong vòng năm năm sẽ không thu phí qua đường của nhà họ Tần nữa!”
…
Khánh Trần ở một bên nhỏ giọng nói thầm:
"Sư phụ đưa cái này ra ngoài, chúng ta sẽ gặp phiền toái lúc nhóm lửa.”
Lý Thúc Đồng không để ý trêu đùa:
"Không có việc gì, để thông gia giúp chúng ta nhóm lửa là được rồi, chúng ta không cần đến thứ này.”
Khánh Trần:
"...Hình như cũng có lý, vậy không phải tối nay chúng ta còn có thể đi ăn chực sao?”
"Đang có ý này.”
Lý Thúc Đồng nói.
Lúc này, Trương Đồng Đản vẫy tay vào trong rừng cây:
"Người đâu, khiêng đồ ra đây.”
Hắn quay đầu nói với Tần Thành:
"Vừa rồi đã trò chuyện xong về phí qua đường, bây giờ chính thức nói chuyện làm ăn. Đúng rồi, ngươi nói rõ cho thông gia của ngươi đi, nói chuyện mà chúng ta đang làm ra, không chỉ liên lụy đến cả nhà ngươi phải vào tù, mà còn khiến chúng ta bị tập đoàn quân số hai diệt trừ. Ngươi cũng biết, trong ngục giam số 18 rất đáng sợ.”
Khánh Trần yên lặng không nói gì, nói thật bây giờ hắn cũng không cảm thấy ngục giam số 18 đáng sợ cho lắm, không phải trong đó vẫn rất tốt sao.
Nếu người nhà này thật sự bị nhốt vào ngục giam số 18, chỉ sợ còn sống tốt hơn.
Dù sao, đại ca ngục giam số 18 còn đang đứng đây nè.
Chỉ thấy có tám người khiêng một đống da thú đi ra từ trong rừng cây, Tần Thành lấy một cặp kính từ trong ngăn kéo ghế lái phụ ra, tỉ mỉ đánh giá mỗi một tấm da, nói thầm:
"Các ngươi có thể đừng dùng kẹp bắt thú không, dấu răng này mà bị in lên trên da, sẽ không thể làm áo khoác được nữa. Kẻ có tiền chỉ chú trọng cái này, người ta không thích tì vết. Bảo tay súng thiện xạ trên hoang dã của các ngươi bắn thẳng vào mắt con vật ấy, loại da đó đáng tiền nhất.”