Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 183: Tài Liệu Bị Xóa




Chiếc xe lái về hướng nam, hai bên đường thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những cột đá nhỏ khắc mấy chữ như "Số 18, 223” “Số 18, 224”.

Giống như là cột mốc biên giới vậy.

Lý Thúc Đồng giải thích cho Khánh Trần, nơi này vẫn thuộc về thành phố số 18, mà số 223 phía sau là tiêu chí, để thuận tiện xác định vị trí.

Đến khi hoàng hôn lặn về tây, Tần Thành bỗng nhiên nói ra bên trong bộ đàm:

"Bây giờ không còn sớm nữa, sắp đến lỗ hổng lưới sắt phía trước rồi, chuẩn bị cắm trại.”

Tần Dĩ Dĩ, Tần Đồng trong thùng xe bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hai chiếc xe bán tải chạy trên đường cái, Khánh Trần gấp máy đọc sách trên tay lại, hỏi sư phụ mình:

"Vì sao lại xoá bỏ tính cách của những nhân vật này.”

Lúc này, hắn đã nhớ kỹ tất cả thực vật đã biết, bắt đầu nhìn tài liệu nhân vật mà Lâm Tiểu Tiếu cung cấp cho hắn.

Những tài liệu kia là Lâm Tiểu Tiếu vất vả thu thập, trên cơ bản đều là những nhân vật khá quan trọng trong cơ chế của thế giới bên trong.

Từ tổng thống liên bang đương đến số thị trưởng thành phố số 18, trợ lý trong văn phòng thị trưởng, tất cả đều có.

Khánh Trần phát hiện, thị trưởng này giống như thống đốc ở bờ bên kia đại dương của thế giới bên ngoài, được người dân tuyển ra, cũng không có quan hệ cấp trên cấp dưới lệ thuộc trực tiếp với tổng thống, có quyền lực cực lớn.

Lý Thúc Đồng thấp giọng giải thích:

"Có nhớ điều chúng ta đã nói trước đó không, kết quả chiến đấu được quyết định bởi “tương lai”, tuyệt đối không nên lấy thông tin “quá khứ” để tính toán. Thế giới này cái gì cũng sẽ thay đổi, lòng người là thay đổi nhanh nhất, cho nên, bọn họ là loại người như thế nào thì ngươi phải tự mình tìm hiểu, chúng ta sẽ không cung cấp cho ngươi tham khảo.”

"Được rồi.”

Khánh Trần gật gật đầu:

"Chính là mở rộng ánh mắt để nhìn nhận vấn đề.”

Lý Thúc Đồng ngẫm nghĩ rồi nói:

"Câu nói rất hay.”

Vừa dứt lời, Lý Thúc Đồng bình tĩnh nhìn ra xung quanh, hình như phát hiện cái gì.

Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên lại có hơn mười người mặc trang phục chiến đấu chui ra khỏi đống lá rụng hai bên đường đất.

Những người kia khoác lưới bện bằng dây gai trên người, bên trên mắt lưới buộc chằng chịt cành lá, tính ngụy trang cực mạnh.

Tần Dĩ Dĩ và Tần Đồng nhìn thấy những người này thì lập tức đi lấy vũ khí, nhưng chắc chắn đã chậm, bọn họ đã lọt vào trong phạm vi vũ khí của kẻ địch.

Khánh Trần bỗng nhiên đưa tay kéo Tần Dĩ Dĩ lại, cùng nhau ngồi xổm sau lưng Lý Thúc Đồng.

Lý Thúc Đồng nhìn thoáng qua mười họng súng đen ngòm xung quanh, sau đó quay đầu hỏi Khánh Trần sau lưng:

"Không phải lúc này ngươi nên thể hiện một chút, ngăn cản ở phía trước ta sao?”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Như vậy có phải ta đã quá xem thường sư phụ rồi không?”

"Hình như cũng có lý.”

Lý Thúc Đồng ngồi phía trên bàn nhỏ gật đầu:

"Nhưng ta lại luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, Tiểu Tiếu sẽ chắn ở trước người ta.”

"Ta không dối trá như hắn.”

Khánh Trần bĩu môi nói.

Trong lòng thiếu niên hiểu rất rõ điều này, chắc chắn rèn luyện và cản họng súng có bản chất khác nhau, nếu thật sự có nguy hiểm mà mình không có cách nào chống lại, lúc này phải để ông thầy cấp S ra chống đỡ chứ, mình thể hiện cũng không có ý nghĩa gì.

Nhỡ may có một viên đạn lạc bắn trung mình thì phải làm sao bây giờ!

Nói thật, Khánh Trần cũng muốn nhìn xem, bán thần trong thế giới này đối mặt với súng ống thì sẽ như thế nào.

Xem ra, có vẻ Lý Thúc Đồng cũng không e ngại súng ống.

Vào lúc này, Tần Dĩ Dĩ yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh Khánh Trần, cảm nhận được bàn tay như kìm sắt của thiếu niên túm chặt lấy khuỷu tay của mình, không cho mình nhúc nhích.

Thiếu nữ nhìn bên mặt Khánh Trần, có vẻ cũng không thấy bất ngờ khi những người kia đánh lén bọn họ.

Thậm chí nàng còn không hề suy nghĩ ông chú trước mặt có thể bảo vệ bọn họ hay không, cũng không nghĩ được tiếp theo sẽ nguy hiểm cỡ nào.

Chỉ là nghiêm túc tự hỏi, tại sao thiếu niên lại cứu nàng.

Ngoài xe, có người hô:

"Giơ hai tay lên, tài xế tắt máy xuống xe, bàn tay đặt ở chỗ ông đây có thể nhìn thấy, tháo hết cánh tay máy móc xuống cho ông đây!”

Ông lão Tần Thành chậm rãi xuống xe:

"Lão Trương có ở đó không, là ngươi sao lão Trương, ta là Tần Thành!”

"Móa nó, tại sao lại là lão già ông.”

Trong đám người mặc trang phục rằn ri, một người đàn ông trung niên chậm rãi cầm súng đi ra:

"Sao ngươi lại đến đây sớm vậy, không phải đã hẹn thêm mấy ngày à. Thôi, bỏ súng xuống hết đi.”

Khánh Trần nghe cuộc đối thoại đó thì hơi sửng sốt, hắn nhìn về phía Tần Dĩ Dĩ ở một bên:

"Những người này là ai?”

Thiếu nữ bình thường như mèo hoang cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, sắc mặt bỗng đỏ lên:

"Hả? Cái gì?”

"Những người này là ai?”

Khánh Trần nhắc lại câu hỏi.