Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1819: Dựng Một Căn Chòi




Từng tòa căn chòi nhỏ đột ngột từ mặt đất mọc lên, Khánh Trần đếm lấy số lượng các động vật nhỏ, trù tính sơ đồ phác thảo.

Mắt thấy thời gian hai ngày trôi qua, vậy mà xung quanh toàn bộ Thế Giới Thụ giống như là từ khoảng rỗng mà cho ra đời một thị trấn nhỏ vậy.

Đám động vật nhỏ lúc đầu không dám ở trong cái nhà đá như thế, cuối cùng Đinh Đông vào trong rừng đem đám động vật từng bước từng bước "thỉnh" về nhà, để nuôi trong nhà đá.

Đinh Đông còn dùng than củi đã được đốt qua, tại căn nhà nhỏ vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo hình dạng của đám động vật, ở bên ngoài nhà của mao hầu được vẽ một con khỉ đầy lông đang nhe răng trợn mắt cười toe toét, ở bên ngoài nhà của thanh xà thì được vẽ một cái đầu rắn nguệch ngoạc cẩu thả, dùng cách này để phân ra quyền sở hữu, tránh xảy ra việc đám động vật đánh nhau.

Đám động vật ở trong nhà đá run lẩy bẩy, phải cho đến khi bọn chúng xác nhận thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra, mới bắt đầu chậm rãi xem xét căn nhà mới của mình.

Đinh Đông đi vào rừng và mang về cho chúng những cành cây và cỏ khô thích hợp, Trương Mộng Thiên, Tôn Sở Từ, Đoàn Tử ôm lấy đống cỏ khô, đắp ổ cho đám động vật nhỏ cho thật tốt, thật là một cảnh tượng đầy ấm áp.

Zard ở một bên vui tươi hớn hở mà ngó Đinh Đông vẽ tranh, vừa cười vừa nói:

"Vẫn còn may không phải là viết loại văn tự đề bảng số phòng, không thì bên ngoài phòng nào cũng đều chỉ có hai chữ đinh đông mất thôi, vì Đinh Đông sẽ chỉ biết nói đinh đông, hahaha...Không phải rất buồn cười sao?"

Khánh Trần mặt không đổi sắc nhìn qua hắn:

"Lại là cái trò cười vô bổ gì thế."

"Ặc..."

Ương Ương ở một bên lôi Zard đi khỏi, nhỏ giọng thầm thì:

"Nào, hay là ngươi cũng dựng cho ta cùng Khánh Trần một căn chòi đi, nói không chừng về sau cứ hè là có thể tới nơi này tránh nóng."

Để mà nói khu cấm kỵ số 002 nếu bỏ quy tắc qua một bên cùng tính nguy hiểm không đề cập tới, đi ăn cái loại quả vàng đó thì nơi này đích thực là phù hợp nghỉ dưỡng.

Không có côn trùng độc công kích, không có thú hoang tàn sát bừa bãi, giống như là một vương quốc nhỏ độc lập.

Trong rừng cây chim hót hoa nở, còn có đám động vật nhỏ chạy loanh quanh bên họ, Ương Ương dưới tàng cây ca hát, rồi lại hấp dẫn lũ gấu mèo nhỏ tới nghe hát.

Ương Ương ngưng hát, lũ gấu mèo sẽ quay vào trong rừng đào mấy quả phỉ mình chôn kĩ ra tặng cho Ương Ương, dường như là để nàng hát thêm bài nữa.

Giống như xếp hàng đặt tiền mua bài hát vậy.

Ương Ương ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng nhánh cây vẽ lên đất bùn hình dáng căn phòng nàng muốn ở, sau đó ngẩng đầu nhìn Zard:

"Chính xác là như thế này, bắt đầu dựng đi."

Zard sửng sốt một chút:

"Dựng riêng hẳn một căn sao, không phải ngươi nói là cùng Khánh Trần chung chòi sao, Khánh Trần đâu rồi, ngươi cũng vẽ hắn ra đi, ta sẽ dựng cho các ngươi ở cùng một chỗ."

Vừa dứt lời, một viên hạch đào nện vào đầu hắn.

Zard trợn mắt quay đầu nhìn về phía mao hầu:

"Cái gì vậy?!"

Mao hầu chỉ chỉ nghĩa trang, ý là: Đám lão già này bảo đáp, ta không liên quan nhé.

Zard:

"..."

Hai ngày trôi qua, đám người Khánh Trần cùng lũ động vật ở chung đã trở nên cực kì hòa hợp.

Thậm chí, có thời điểm họ còn tính định cư ở đây.

Nhưng mà lúc này, Khánh Trần nhìn thấy từng lớp lớp các nhà đá ở phía trước, thế mà lại có tám pho tượng từ mặt đất mọc lên, mà chúng là tám người Khánh Trần, Zard, Đinh Đông, Cô Đông, Ương Ương, Trương Mộng Thiên, Tôn Sở Từ, Đoàn Tử.

Tám người họ giống như lớp anh em công nông binh tre già măng mọc tại cửa vào xí nghiệp quốc doanh, đang bày ra tư thế chiến đấu.

Khánh Trần khều khều lông mi:

"Ngươi đang làm gì đây?"

Zard nói như một lẽ đương nhiên:

"Chúng ta lợp nhà cho đám động vật cũng coi là công lao to lớn, rồi để tránh sau khi chúng ta rời đi bọn chúng lại quá mong nhớ chúng ta, nên ta tạo mấy bức tượng để bọn chúng làm kỷ niệm, như này thì chúng ta có thể sống mãi ở trong lòng bọn nó rồi."

Khánh Trần phỉ nhổ:

"Ngươi chỉ là lợp cho chúng nó phòng ở thôi mà, còn tưởng chính mình trở thành vĩ nhân rồi? Bọn chúng cũng không muốn nhớ đến ngươi, mau chóng phá đi cho ta! Mồm cứ nói sống mãi mãi ở trong lòng người này người kia, đó cũng là lời nói dành cho người đã mất đấy!".

"Thôi được."

Zard có chút tiếc nuối, chẳng qua hắn đùa cái tên thông minh này, Dù mấy bức tượng lớn phải bị phá bỏ, vài bức tượng nhỏ vẫn đang ở trong rừng.

Ngay trong tiếng huyên náo, Tiểu Vũ từ từ mở mắt.

Hắn ngủ một giấc này dằng dặc, vì ba ngày ba đêm không ngủ, nguyên nhân tại Đại Vũ cạn kiệt sức lực tinh thần, hắn ngủ trọn vẹn hơn bốn mươi giờ mới tỉnh dậy, hắn trông thấy bản thân đang ở trong một cái chòi xanh lá thô sơ, trên nóc thì là một phiến lá cây to.