Khánh Trần ngạc nhiên hồi lâu, đây chính là bạn chí cốt sống chết có nhau trong truyền thuyết đấy nhỉ.
Quả nhiên ngài cũng chẳng phải là người tử tế gì.
Thì ra tổ chức Kỵ Sĩ chúng ta không có lấy một người nào ra hồn đấy nhỉ.
Lúc này, Tần Sênh lại nói:
"Trước mắt thì có vẻ như ngươi đúng là mạnh hơn sư phụ ngươi rất nhiều, hắn vất vả nhiều năm như vậy mà chỉ tìm được mỗi một đệ tử là ngươi mà thôi. Còn ngươi trong vòng mấy tháng đã tìm được ba người, trong đó còn có một người đặc biệt như Jinguji Maki nữa, cũng không dễ dàng gì. Đương nhiên, ngươi cũng đừng có kiêu ngạo. Vào kỷ nguyên huy hoàng nhất của chúng ta hồi đó, có đến 12 vị Kỵ Sĩ chinh chiến cùng nhau, bây giờ ngươi mới có ba người, khoảng cách còn kém rất xa so với lúc trước. Cho nên, tốt nhất là để lại cho chúng ta một đứa bé đi, để tránh..."
Khánh Trần nhướng mày, sao đột nhiên không khí chủ đề lại thay đổi thế này.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
"Trước mắt ta vẫn còn có một kế hoạch."
"Kế hoạch gì?"
"Bồi dưỡng một nhóm Kỵ Sĩ..."
Khánh Trần bình tĩnh nói.
"Một nhóm? Khí phách không nhỏ nha nhóc con!"
Có người nói.
"Chẳng lẽ ngươi muốn bồi dưỡng một lúc năm sáu người sao?"
"Nếu hắn thật sự có thể bồi dưỡng được năm sáu người, thế thì cũng không cách thời đại huy hoàng nhất của chúng ta quá nhiều nữa rồi, các ngươi cũng đừng trách móc hắn nặng nề quá."
"Đúng đấy, nếu như thật sự thành công thì sẽ là chín Kỵ Sĩ đấy, trong đó còn có mấy bán thần, dù sao cũng đủ để diệt Jindai rồi."
Sau khi im lặng hồi lâu, đột nhiên Khánh Trần lên tiếng:
"Không phải năm sáu người, rất có thể là 50-60 người…”
Vùng cấm kỵ số 002, im lìm.
…
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Tần Sênh nghiêm nghị hỏi:
"Nhân số của tổ chức Kỵ Sĩ, ngay cả lúc cực thịnh cũng chỉ có mười hai vị mà thôi."
Một người khác nói:
"Ngươi muốn làm cho chúng ta vui vẻ, chúng ta có thể hiểu được, cũng rất vui mừng, nhưng có câu nói, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, vì vậy đừng bao giờ lừa gạt chúng ta."
Cũng chẳng trách được khi mấy ông già này không tin, thực sự thì chuyện mà Khánh Trần nói thực không thể tưởng tượng nổi.
Đầu tiên Khánh Trần yêu cầu Đinh Đông đưa bọn Ương Ương và Zard đi ăn trái cây, trong khi hắn thì ngồi trước lăng mộ của Tần Sênh.
Trong mắt người ngoài, khu cấm địa này chỉ có từng làn gió mát thổi qua, còn Khánh Trần tựa như đang lầm bầm lầu bầu nói cái gì mà:
"Mấy người không tin ta có thể hiểu được, nhưng những gì mà ta đã làm, lấy Trường Sinh Thiên của Kashima để phụ trợ cho việc tu hành, sau đó sử dụng phần thưởng để thu hút những nhà du hành thời gian tham gia vào quá trình huấn luyện chất lượng, không phải ngay từ ban đầu ta đã đi tìm kiếm những người tài năng thiên bẩm, cũng không hề bài xích những học sinh có trình độ ngu ngốc, chỉ là trau dồi tính cách của chúng hết lần này đến lần khác, để chúng đủ cứng rắn để leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích mà thôi..."
Khánh Trần:
"Trong số những người này, có những người có thiên phú như Trần Chước Cừ được định sẵn là người chiến thắng, cũng có những người như Hồ Tĩnh Nhất tuy rằng ngu ngốc nhưng lại chính là người kiên cường như sắt thép. Những người này đều là kho báu bị chôn giấu, và bây giờ ta đã đào chúng lên rồi."
Sau khi hắn nói hết tất cả những gì mà mình đã làm trong học viện tu hành thời gian, khu cấm địa số 002 lại rơi vào im lặng.
Thật lâu sau, Tần Sênh nói:
"Ngươi nói cũng có phần đúng, đây chỉ e là do sư phụ ngươi hiểu lầm, trước đây ông ấy vẫn luôn nói muốn tìm những đứa trẻ có tài năng thiên bẩm, nhưng Kỵ Sĩ...đúng là không nhất định phải có thiên phú, cái chúng ta cần chính là "ý chí kiên cường như bàn thạch."
Đối với người bình thường, dù có ăn chín quả Trường Sinh Thiên, thì Thanh Sơn Tuyệt Bích kia vẫn là vực sâu khó có thể vượt qua được.
Ba trăm mét đầu tiên phụ thuộc vào thể lực và kỹ năng, hai trăm chín mươi chín mét tiếp theo phụ thuộc vào sự kiên trì và tinh thần, và mét cuối cùng phụ thuộc vào lòng dũng cảm và sự quyết đoán.
Dù soi xét từ khía cạnh nào, thiên phú đều không phải là điều quan trọng nhất đối với Kỵ Sĩ.
Việc Khánh Trần phải làm bây giờ là chọn ra năm mươi hoặc sáu mươi học sinh có thể chịu đựng khó khăn nhất và kiên trì nhất trong số hơn sáu mươi nghìn học sinh...
Không đúng, thật ra tham vọng của Khánh Trần vào lúc này thực sự phải lớn hơn chút nữa, chỉ có điều hắn vẫn không muốn nói ra hết như thế, lỡ như thật sự khiến các lão già dâng lên hi vọng, nhưng cuối cùng lại phải thất vọng thì sao?
Cho nên, Khánh Trần vẫn nói với vẻ thu liễm.
Theo kết quả bí mật quan sát của hắn...kết quả có thể rất đáng ngạc nhiên,
Đây là điều mà ngay cả bản thân Khánh Trần cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Dần dần, những lão già cũng nhận ra ý nghĩa mà Khánh Trần làm việc này.
Đó là kế hoạch ít nhất năm mươi hoặc sáu mươi Kỵ Sĩ tái hiện một kỷ nguyên mới của tổ chức Kỵ Sĩ.