Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1801: Tổn Thất




Vả lại, lúc vừa rồi gấu sát thủ giết chóc quân đội Trần thị, đã gầm thét không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn đều nghe không hiểu.

Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc Cô Đông đánh bại nó, tất cả đều thay đổi.

Sau khi con gấu sát thủ này nhận thua, nó đã trở thành “thần dân” của vùng cấm kỵ số 002.

Bỗng nhiên Khánh Trần nhìn về phía Đinh Đông:

“Mỗi người khổng lồ sinh ra trong vùng cấm kỵ đều có thiên phú chủng tộc của riêng mình đúng không? Thiên phú của Cô Đông là có thể thu phục tất cả những mãnh thú mà hắn đã đánh bại?”

Đinh Đông sững sờ một chút:

“Đinh Đông!”

(Đúng vậy.)

Khánh Trần đã hiểu ra, nếu thiên phú chủng tộc của Đinh Đông là thần giao cách cảm, vậy thì thiên phú của Cô Đông có thể gọi là vua của muôn thú.

Hắn quay đầu nhìn về phía Cô Đông, chỉ thấy người khổng lồ nọ đã cưỡi trên lưng con gấu sát thủ một cách hăm hở, trở thành một Kỵ Sĩ gấu khổng lồ.

Trong trận chiến lần này, Cô Đông bị Trần thị đánh rất lâu, gấu sát thủ cũng bị đánh rất lâu. Kết quả là dù vị vua của muôn loài đã nỏ mạnh hết đà, nhưng sau khi đánh một trận thì Cô Đông lại trở thành người chiến thắng vang dội nhất trong cả cuộc chiến.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Mộng Thiên và những người khác đều tê hết cả da đầu.

Cô Đông cao hơn Đinh Đông khoảng năm mét.

Gấu sát thủ đứng lên thì còn cao đến hơn chục mét, che khuất cả bầu trời.

Người khổng lồ như thế này lại còn thu phục gấu sát thủ làm thú cưỡi, ai mà chịu cho nổi?!

Sống sót sau tai nạn, Khánh Trần đứng giữa chiến trường hoang tàn, hắn ngắm nhìn bốn phía xung quanh, họ đã giành được thắng lợi, thế nhưng chẳng ai có thể vui vẻ nổi.

Chỉ vì cuộc chiến tranh này mà gần mười nghìn người bằng xương bằng thịt đã phải hy sinh. Ngay cả khi Khánh Trần là người thắng, hắn cũng cảm thấy đây không phải là một chuyện thật sự đáng để ăn mừng.

Trận chiến này.

Phía Trần thị tổn thất hai hạm đội phía Nam.

Tổn thất hai họa sĩ cấp A.

Tổn thất một sư đoàn dã chiến, hai lữ đoàn dã chiến.

Tổn thất 7 gốc Tử Lan Tinh, trong đó có một mạng sống của Trần Dư.

Điều quan trọng nhất là Trần Dư còn tổn thất hơn 50 cuốn tranh vẽ.

Trước đó, vào lúc Trần Dư sử dụng Bất Diệt Châm Ngực chết thay mình thì thời gian đã bị dừng lại rồi. Tuy rằng người thì đã đi, nhưng vẫn cuốn tranh vẽ vẫn phải chịu những tổn hại nhất định.

Chỉ riêng việc tổn thất xấp xỉ 50 cuốn tranh lần này đã có thể khiến cho Trần Dư phải bế quan hai năm, không thể ra khỏi cửa.

Đây là thời gian mà Ảnh Tử tranh thủ cho Khánh Trần, chỉ cần Trần Dư không thể giết chết Khánh Trần trong thời gian hai năm, vậy thì sẽ không bao giờ có cơ hội thực hiện được nữa, hắn tin tưởng em trai mình.

Về phía Kashima, tổn thất một Bán thần.

Tổn thất hai tiểu đoàn lục quân, 21 gốc Trường Sinh Thiên.

Phải công nhận rằng lão già Lee Byung-Hee này đúng là một tên keo kiệt bủn xỉn thứ thiệt. Nếu đội quân Ảnh Tử không kịp thời tìm thấy vợ của lão, chỉ e là lão không tốn một mạng người nào đã có thể đổi được Khánh Trần và Ảnh Tử, khiến cho Trần Dư bị thiệt hại nặng nề.

Còn có thể đổi được những kỹ thuật cốt lõi nhất liên quan đến pháo đài trên không đang nằm trong tay Khánh thị, trợ giúp Kashima hoàn thành một mắt xích mấu chốt nhất để chuẩn bị cho sự vùng dậy.

Đáng tiếc, hiện giờ Lee Byung-Hee không chỉ mất mạng, hóa thành bóng dáng chim uyên ương, trở thành trò cười cho liên bang, mà còn không đổi được công nghệ cốt lõi.

Việc Kashima không có được pháo đài trên không đã khẳng định số phận bị đánh bại trong các cuộc chiến trên bầu trời trong tương lai.

Trong một số trường hợp, chiến tranh giữa các tổ chức cũng không chờ đến tận lúc khói lửa thuốc súng xuất hiện mới bắt đầu. Bản thân công nghệ cốt lõi mới là mấu chốt để có thể đặt nền móng vững chắc cho kết cục chiến thắng.

Mà Khánh Trần có được Kình Đảo và Tử Lan Tinh, khi tác động lẫn nhau, hai vật thần kỳ này sẽ sinh ra hiệu ứng thần kỳ, vào một ngày nào đó trong tương lai, chắc chắn sẽ tạo nên một niềm vui bất ngờ cực lớn cho toàn thế giới.

Đây là bước ngoặt của số phận.

Vào giờ khắc này, Cô Đông đang ngồi trên lưng con gấu sát thủ và ngửa mặt lên trời gầm thét, những con lợn rừng may mắn còn sống sót cũng hì hà hì hục gào theo hắn.

Cô Đông nhìn về phía Khánh Trần và những người khác:

"Cô Đông!"

Zard đứng bên cạnh đáp lời:

"Choảng!"

Cô Đông:

"?"

Ương Ương cạn lời:

"Ngươi có nghe hiểu được hắn nói cái gì không mà cứ muốn trò chuyện cho được."

"Nghe không hiểu á…"

Zard nói:

"Nhưng thế thì có sao đâu, hắn cũng nghe không hiểu ta nói cái gì mà."

Rất công bằng.

Khánh Trần dở khóc dở cười:

"Hắn bảo chúng ta leo lên trên lưng gấu, trở về vùng cấm kỵ cùng hắn. Lưng của con gấu sát thủ này rất rộng lớn, mười mấy người ngồi cũng không có vấn đề gì.”

Nói đoạn, hắn nhìn về phía Cô Đông:

"Hiện giờ ta vẫn chưa thể đi được, có lẽ vẫn còn có người tới."