Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1794: Cô Đông




Khánh Trần không thể để vị khổng lồ kia chết vì chính mình.

Ương Ương nói:

“Ta đi cùng ngươi.”

Zard:

“Ta cũng đi!”

Trương Mộng Thiên ôm súng tự động trong ngực, yếu ớt nhìn ông chủ trước mặt:

“Ta cũng đi.”

Tôn Sở Từ, Đoàn Tử:

“Chúng ta cũng đi!”

Những người này, thậm chí họ không hỏi Kháng Trần đi đâu.

Khánh Trần nhìn về phía Trương Mộng Thiên:

“Không sợ sao?”

Trương Mộng Thiên nói:

“Ta đã sống đủ những ngày tháng tầm thường vô vị, chết một cách oanh liệt chẳng phải tốt hơn sao.”

Khánh Trần trầm mặc, bỗng nhiên hắn nhìn về phía Ương Ương cười nói:

“Xem ra là ta già mồm, ta còn muốn tự mình xông lên, vậy đi cùng chứ. Yên tâm, ai cũng sẽ không chết.”

Nụ cười của Ương Ương càng sâu:

“Ta biết vị trí của đám người Đinh Đông, ta dẫn đường cho các ngươi.”

“Tốt.”

Khánh Trần nói.

Đám người không rút lui, lần nữa tiến về phía nam!

Không có sự uy hiếp của hỏa lực, tường đất của Zard kiên cố giống như lô cốt, căn bản không có viên đạn nào có thể xuyên qua.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, bọn người Khánh Trần cũng đã đi gần một km về phía nam.

...

Trên chiến trường phía nam, Cô Đông hung ác gào thét giận dữ, hắn giơ xe tăng lên làm lá chắn và lao lên, cho dù hắn là một người khổng lồ cũng sẽ kiệt sức.

Nâng mấy tấn đồ trong tay cũng sẽ mệt.

Toàn thân của Cô Đông đều là vết thương, có mảnh đạn ghim trên lưng, có mảnh đạn ăn sâu vào cơ thể.

Hắn dựa vào đám lợn rừng phía trước và lao lên, người đầy vết thương, máu nhuộm đỏ nửa thân trên trần trụi của hắn.

Điều kỳ lạ hơn là Cô Đông càng ngăn chặn lại tất cả các tổn thương, cả thân thể hắn đều bị thương, thân thể của Đinh Đông lại không có chuyện gì, chỉ hơi chút thoát lực.

“Cô Đông.”

(Anh trai, chúng ta phải đi! Bạn bè của ngươi đã an toàn!)

“Đinh Đông.”

(Được!)

Nói xong, Cô Đông vừa giơ chiếc xe tăng chủ chiến lên chặn lại các tấn công lên người hắn và Đinh Đông, vừa gào thét kêu gọi bầy heo rừng rút lui về khu cấm kỵ số 002.

Đinh Đông vốn tâm địa thiện lương, ngay cả con kiến cũng không dám giết, bây giờ lâm vào chiến tranh, trong lúc nhất thời chỉ dám giơ xe tăng ngăn chặn sự tấn công của hỏa lực.

Cô Đông nói phải đi, hắn lập tức đồng ý.

Nhưng bọn hắn mới đi không bao xa, đã thấy bộ đội nhà họ Trần xuất hiện phía sau lưng, máy chục chiếc xe tăng chở mấy ngàn tên lính áp sát lại gần.

Bùm!

Xe tăng chủ chiến nã pháo!

Một tiếng ầm vang, đạn pháo đập nện lên bên trên “lá chắn xe tăng” ở trong tay của Cô Đông, trong nháy mắt uy lực nổ mạnh hất tung Cô Đông ra ngoài, trở lại trong vòng vây của bộ đội nhà họ Trần.

Bộ đội đặc chủng nhà họ Trần đã chờ sẵn ở vùng bên cạnh, tùy thời chuẩn bị xuất kích chế ngự hai người khổng lồ.

Cô Đông chậm rãi đứng lên. Lắc lắc đầu, gầm lên giận dữ: “Cô Đông!”

(Anh trai, vì cứu bạn bè của ngươi, chúng ta phải chết ở chỗ này!)

Đinh Đông hơi khổ sở:

“Đinh Đông!”

(Xin lỗi, liên lụy ngươi.)

“Cô Đông.”

(Ha ha ha, sao phải nói xin lỗi, ta là em trai của ngươi, tất nhiên ta phải bảo vệ ngươi, cũng không phải ngươi bảo ta tới hỗ trợ, là đám lão già này gọi ta đến. Xem ra, chúng ta phải chết ở chỗ này...Sớm đã nói với ngươi, không thể tin tưởng nhân loại, người bạn của ngươi chắc chắn sẽ vứt xuống ngươi để chạy trốn. Ta ở trong khu cấm kỵ khác, gặp qua rất nhiều nhân loại vô sỉ.)

Đinh Đông có chút không phục:

“Đinh Đông!”

(Hắn không phải là loại người như vậy!)

Vào đúng lúc này, phía bắc của chiến trường đột nhiên có người hô to: “Đinh Đông cẩn thận, ta đến rồi!”

Cô Đông quay đầu lại, con mắt rất to rất hung ác hơi híp lại, hắn không nghĩ đến đối phương sẽ đến cứu Đinh Đông.

Hắn biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu bây giờ đối phương trở lại vòng vây của kẻ địch.

Cô Đông vừa đập thật mạnh vào binh lính nhà họ Trần, vừa quan sát Khánh Trần.

Chỉ thấy Khánh Trần đã mở ra giết chóc, hắn cầm lên thi thể của một binh lính nhà họ Trần trên mặt đất, vừa nhổ tóc của đối phương, vừa thúc giục chân khí Kỵ Sĩ.

Mỗi lần kích hoạt bắn ra mấy chục Thu Diệp Đao.

Theo thi thể càng ngày càng trọc, chân khí Kỵ Sĩ của Khánh Trần cũng bắt đầu cạn kiệt!

Nhưng, bộ đội bên nhà họ Trần giống như giết thế nào cũng không hết, người sau nối tiếp người trước!

Cô Đông hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn thấy có nhân loạn cầm tóc của người khác làm thành kho đạn, hắn nhìn anh trai của mình trên chiến trường:

“Cô Đông!”

(Không uổng công đến đây, anh trai, em xin lỗi, tên nhân loại này cũng không tệ lắm.)

Đinh Đông nở nụ cười.

Trong tần số truyền tin của bộ đội nhà họ Trần, có người nói:

“Chiến trường phía nam sắp hoàn thành việc thu hoạch hai tên khổng lồ kia, bây giờ bọn hắn muốn tụ hợp? Si tâm vọng tưởng, nhất định phải bắt lấy hai tên người khổng lồ kia về gia tộc để tiến hành nghiên cứu, bọn hắn là biến chủng của nhân loại trong thời đại mới, nhất định sẽ có ích trong việc nghiên cứu chế tạo thuốc biến đổi gen. Sử dụng vũ khí nhiệt áp cho ta, phá vỡ tòa lô cốt kia cho ta!”